PHONG VÂN - Trang 474

Cái bọc này rất to, bên trong hẳn phải cất nhiều thứ lắm.

Đoạn Lãng còn chưa kịp ngậm miệng thì Nhiếp Phong đã mở cái bọc ra,

vừa lấy mấy thứ đồ trong đó ra, vừa từ tốn nói: “Mùa đông năm nay lạnh
hơn năm ngoái nhiều, có khi còn có tuyết nữa. Lãng! Xem ta đem cái gì
đến cho đệ này!”

Đoạn Lãng vẫn ngơ ngác ngồi trên đống cỏ, Nhiếp Phong thong thả chỉ

từng cái nói: “Đây là áo bông, cổ có may lông chim, ấm lắm đấy…Đây là
chăn đệm bằng tơ tằm, trong có độn lông thú, tuyết có rơi cũng không phải
lo…”

“Phong…” Đoạn Lãng bỗng nhiên gọi khẽ, mặt lộ vẻ e ngại nói:

“Huynh mau mang những thứ này về đi! Hùng Bá không thích huynh quan
tâm đệ đâu, nếu lão biết được huynh mang cho đệ những thứ này nhất định
sẽ giận lắm, thể nào cũng mắng huynh!”

Nhiếp Phong nghe Đoạn Lãng nói sợ mình bị trách cứ, mới nhìn Đoạn

Lãng cười nhẹ, nói: “Lãng, đệ nghĩ là ông ấy rảnh rang để đến cái lều cỏ
này xem đệ có được cơm no áo ấm không à? Ngốc quá, sự vụ bang ông ấy
còn lo chưa xong nữa là.”

Đoạn Lãng nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tựa như còn do dự.

Nhiếp Phong đột nhiên lấy trong bọc ra một cái gói nữa, chậm rãi mở

ra, đưa thứ ở trong cho Đoạn Lãng, hỏi: “Đệ xem, đây là gì nào?”

Đoạn Lãng vừa nhìn thấy, bụng đã sôi lên ùng ục, nó sung sướng reo

lên: “A, là gà nướng!”

Trẻ con trong thiên hạ thích nhất là được ăn và được chơi. Chơi, đối với

Đoạn Lãng mỗi ngày phải chăm ngựa rót trà là chuyện không thể. Nhưng
mà ăn vốn là thứ không thể không có, nhất là tại thời điểm cơ hàn này…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.