PHONG VÂN - Trang 484

Hùng Bá khẽ nháy mắt, Văn Sửu Sửu mỉm cười bước tới trước mặt Độc

Cô Nhất Phương khom lưng, hai tay dâng một thanh cổ kiếm.

Kiếm này dù vẻ ngoài rất cũ kỹ, nhưng Độc Cô Nhất Phương vừa rút

kiếm khỏi vỏ cũng không tự chủ mà lớn tiếng tán thưởng: “Hảo kiếm!
Kiếm phong hai bên trái phải phân biệt, dùng hai loại kỳ thiết trắng đen
khác nhau hòa lại mà đúc nên, một đen một trắng, thật hợp với hai chữ Càn
Khôn, bao hàm âm dương, thật là một thanh bảo kiếm!”

Hùng Bá thản nhiên nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, nếu thành chủ đã

thích đến vậy thì lão phu xin được lấy kiếm này làm lễ vật để chúng ta kết
làm tri kỷ, như vậy có được chăng?” Độc Cô Nhất Phương đang để hết tinh
thần thưởng thức bảo kiếm, đột nhiên nghe thấy lời này thì sắc mặt cũng
biến đổi theo, liền đặt Càn Khôn lại trên ghế.

Hùng Bá vội hỏi: “Thành chủ ngại lễ này không đủ hậu?”

Độc Cô Nhất Phương lắc đầu nói: “Ý tốt của Hùng bang chủ tiểu đệ nào

dám chê? Chỉ có điều tri kỷ trên đời vốn chẳng hề dễ kiếm, có duyên thì sẽ
gặp chứ chẳng thể cầu, biết đâu ngày mai ta sẽ là tâm giao của bang chủ
cũng nên…”

Vì sao ngày mai mới có thể là tâm giao của bang chủ?

Nói vậy nghĩa là, hôm nay không phải là bạn!

Mà có thể vĩnh viễn cũng không thể!

Độc Cô Nhất Phương tuy là dùng lời lẽ nhẹ nhàng cự tuyệt đề nghị của

Hùng Bá, nhưng Nhiếp Phong và Tần Sương ở bên nghe xong, trong lòng
cũng không khỏi cảm khái ít nhiều.

Đúng vậy, tâm giao có thể gặp nhưng chẳng thể cầu, người giang hồ đều

rơi vào võ nghệ cùng danh lợi, hai chữ tâm giao càng xa vời hơn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.