PHONG VÂN - Trang 510

không trở lại, Thiên Hạ Hội chúng ta phân đàn trải khắp Thần Châu, sao
phải lo không có cách tìm đệ ấy về được chứ!”

Hùng Bá kiên quyết nói: “Tuy biết là vậy nhưng để đề phòng chuyện bất

trắc, không thể để nó rời khỏi Thiên Hạ Hội nửa bước, một khi đã bước ra
khỏi nơi này rồi, ai dám đảm bảo đứng ra đảm bảo?”

Đúng vậy! Lòng người khó đoán, nhỡ đâu Nhiếp Phong và Đoạn Lãng

một đi không trở lại, với cách hành xử nghiêm khắc của Hùng Bá, hai
người nhất định lãnh hậu quả không lấy gì làm tốt đẹp

Tần Sương tuy muốn giúp nhưng mà tội này gã muốn mang cũng không

mang nổi, đành im lặng không dám nói gì nữa.

Nhiếp Phong mắt thấy lời khẩn cầu không có hiệu quả, biết có nói nữa

cũng chỉ tốn công vô ích, chỉ đành cúi đầu ảm đạm nói: Nếu sư phụ đã kiên
quyết như thế, vậy…đệ tử xin cáo lui.”

Nó nói xong, xoay người, chậm rãi bước ra khỏi Đệ nhất lâu.

Bộ Kinh Vân vẫn không nói gì, lặng lẽ nhìn Nhiếp Phong cúi đầu bước

đi, trong ánh mắt bỗng nhiên lại thoáng hiện thần sắc khác thường.

Kỳ thực lập mộ cho cha vốn là một yêu cầu rất cơ bản, nhưng ngay cả

chuyện như vậy cũng không thể làm được…

Bộ Kinh Vân cũng từng thấy Nhiếp Phong xả thân cứu Đoạn Lãng giữa

muôn trùng sóng dữ, người như vậy sao có thể nói mà không giữ lời được
chứ?

Người như vậy lẽ ra nên nhận được những điều tốt đẹp.

Nếu trời xanh không có mắt, không cho Nhiếp Phong được kết quả tốt,

thì một ma đầu tay đầy tội nghiệt sẽ ra sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.