PHONG VÂN - Trang 515

Nhạc Sơn ở Tứ Xuyên, ba ngày đi cả ngày lẫn đêm, càng xa Thiên Hạ

Hội tuyết càng thưa đi, cũng không còn lạnh như trước nữa, cuối cùng cũng
tới được vùng Nhạc Sơn…

Nhạc Dương Thôn là một thôn nhỏ trong vùng Nhạc Sơn, nơi này mùa

đông không có gió tuyết vù vù, ấm ám hơn Thiên Hạ Hội rất nhiều.

Ba người đi qua cái chợ trong thôn, thấy đám đông rộn ràng nhốn nháo,

trông rất náo nhiệt.

Đoạn Lãng từ lúc lọt lòng đã ở Nhạc Sơn, tuy không phải sống ở Nhạc

Dương Thôn nhưng đối với nơi đây cũng rất quen thuộc, bất chợt dâng lên
một cảm giác thân thiết vô cùng.

Nhiếp Phong thấy đám người chen vai thích cánh, không khỏi nhớ lại

lúc trước khi cha còn đang thoái ẩn quy điền, cái thôn nơi mình sống cũng
vậy, chỉ mong có một ngày có thể trở lại đó, yên bình sống qua những
tháng ngày còn lại của cuộc đời ở đó thì tốt biết bao.

Trong ba người, chỉ có mỗi Bộ Kinh Vân là không quen đối mặt với

đám đông như vậy, chỉ có điều thôn dân nơi đây cũng không quen đối mặt
hắn, ai nấy mới tiếp xúc ánh mắt hắn đã liền tránh xa.

Hắn có một đôi mắt có thể dọa cho tất thảy phải lùi xa.

Nhưng mà ánh mắt này lại ẩn giấu một tâm hồn không ai nhìn thấy,

không ai có thể hiểu được

Có lẽ phải đến một ngày, khi hắn chết đi, có ai đó móc trái tim này ra

xem tường tận, thì mới hiểu được tường tận trái tim của hắn.

Và có lẽ, vĩnh viễn không có một ngày như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.