PHONG VÂN - Trang 527

ngươi lời khuyên cuối cùng, hy vọng tương lai các ngươi có thể may mắn
thoát khỏi.” Y nói xong liếc nhìn Đoạn Lãng một cái, nói: “Hài tử, dã tâm
của ngươi tựa như lửa cháy, lửa có thể cháy lan khắp đồng, ngươi nên tiết
chế tâm của mình, nếu không, sẽ có một ngày ngươi phái mất đi một người
hoặc một thứ vô cùng quý giá trong đời… Nhớ lấy một chữ “bằng hữu,
đừng bao giờ để mình quên mất!”

Đoạn Lãng đầu óc chậm chạp, không hiểu được gì, đang muốn lên tiếng

hỏi nhưng ông từ đã quay sang nhìn Nhiếp Phong, chậm rãi nói: “Đến như
gió, đi cũng như gió. Hài tử, ngươi mẹ xa cha điên, trời sinh tính tình quá
đỗi nhân hậu, cả đời cứu giúp người khác, số mệnh của ngươi là “hy sinh”,
cái bản lĩnh lớn nhất của ngươi cũng chính là “hy sinh”, hơn nữa, một ngày
nào đó, ngươi sẽ vì thế gian này mà tạo ra…”

Y dừng lại một chút, trong mắt ẩn hiện một tia thương xót, lại nói tiếp:

“‘Hy sinh’ lớn nhất!”

Nhiếp Phong nghe xong ngẩn cả người. Hy sinh? Nó càng nghe càng

mù mờ.

Đoạn Lãng đương nhiên không phục, làu bàu một mình: “Hừ, Ta cát

nhân thiên tướng, sao có thể gặp chuyện không may chứ? Chỉ toàn nói
bậy!”

Ông từ kia cũng không để ý tới Đoạn Lãng nữa, ánh mắt đã dừng lại ở

Bộ Kinh Vân, Bộ Kinh Vân chưa đợi y mở miệng phán đã tự nói trước:
“Không cần phải tính quẻ cho ta làm gì, ta đã sớm biết vận mệnh của chính
mình.”

Không sai! Hắn sớm biết vận mệnh của mình.

Vì thù mà sống, vì thù mà chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.