PHONG VÂN - Trang 561

thực hay là ảo đây?

Chẳng những nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hoắc Bộ Thiên, hắn

còn mơ mang nghe thấy mình nói chuyện với ông: “Cha, Kinh Giác…bất
hiếu, cuối cùng vẫn không thể báo thù cho cha…”

“Con ngoan, việc báo thù cũng không quan trọng, hôm nay con hy sinh

để cứu bao nhiêu người vô tội bất hạnh như vậy, cha ở dưới suối vàng tuy
rằng tịch mịch, nhưng nghĩ tới con cũng thấy tự hào.”

“Cha không còn cô độc nữa đâu, con sẽ đến cùng đi với cha, rất nhanh

thôi.”

“Thật sao? Chỉ e chưa chắc…”

Chưa chắc?

Bộ Kinh Vân quắc mắt, bừng tình khỏi cơn mê, trong lòng hiện lên một

ý nghĩ: Chẳng lẽ còn một đường sống hay sao?

Không! Vừa rồi chỉ là ảo giác! Hắn bây giờ căn bản không còn một con

đường sống nào cả!

Hắn chỉ đơn giản cảm thấy mình kiệt sức, chân khí trong chưởng cũng

chớp mắt biến mất, màn nước cao ba trượng không còn gì ngăn chặn phút
chốc lại như mãnh thú nhe nanh múa vuốt, “ầm” một tiếng, như Thái Sơn
giáng xuống đầu Bộ Kinh Vân!

Bộ Kinh Vân lúc này vốn không còn một chút sức lực nhỏ để chống lại,

giờ phút này hắn thậm chí còn yếu ớt hơn cả một đứa trẻ mới sinh, hồng
thủy nặng ngàn cân đánh thẳng xuống đầu, nuốt lấy Bộ Kinh Vân trong
dòng nước dữ!

“Rầm” một tiếng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.