PHONG VÂN - Trang 566

Nhưng dù bọn chúng có gào khóc cỡ nào thì chỉ e là ca ca mặt mộc vĩnh

viễn không có cơ hội đi cùng bọn chúng một đường nữa rồi.

Đoạn Lãng liếc nhìn Nhiếp Phong một cái, buồn bã nói: “Hắn…đi rồi.”

Nhiếp Phong không quay lại nhìn nó, vẫn tiếp tục chạy về phía trước,

bước chân mải miết, chỉ nói một câu thê lương: “Không, ta tin rằng thiện có
thiện báo, Vân sư huynh…nhất định bình an, huynh ấy…nhất định gặp dữ
hóa lành…”

Nhiếp Phong tuy miệng nói thế nhưng trong lòng đâu có nghĩ như thế.

Kỳ thực trong tâm nó vạn lần hoài nghi: Có thực chăng? Thực là thiện

có thiện báo?

Vậy vì sao năm đó Quỷ Hổ thúc thúc liều chết cứu cha con nó, cuối

cùng phải chịu kết cục tan xương nát thịt?

Vì sao Kỷ Nhu cô nương khổ sở đợi Quỷ Hổ thúc thúc mười ba năm,

cuối cùng mộng cũng không thành, ôm hận mà chết?

Nhân gian vốn không có công bằng, thiên lý!

Nhưng Vân sư huynh vốn là mạng lớn, sinh mệnh cũng khác thường,

ngay cả lần đó hai đại cao thủ đao kiếm đương thế Nhiếp Nhân Vương và
Đoạn Soái đều phải táng thân bởi dị thú bốc lửa kia nhưng Vân sư huynh
vẫn có thể sống sót, chắc chắn lần này huynh ấy sẽ không dễ dàng cứ thế
mà đi…

Nhiếp Phong tự an ủi mình như thế, trong lòng lại trỗi dậy một tia hy

vọng, bước chân càng nhanh hơn.

Bởi vì nó muốn nhanh chóng đưa những đứa trẻ này đến một nơi an

toàn nhất trước, sau đó mới quay lại tìm Bộ Kinh Vân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.