PHONG VÂN - Trang 591

thành một thương nhân, lại còn đến đây bàn chuyện giao dịch với vi sư
vậy? Mà đúng rồi, rốt cuộc con muốn giao dịch cái gì?”

Nhiếp Phong bình tĩnh đáp: “Con cần một trăm vạn lượng bạc trắng.”

Một trăm vạn lượng? Đôi mắt rồng của Hùng Bá mở to hết cỡ, ánh mắt

của lão có lẽ từ lúc sinh ra đến giờ chưa lúc nào mở to đến như thế.

Nhiếp Phong đáp: “Không sai, một trăm vạn lượng, thiếu một cắc cũng

không được…Hy vọng sư phụ có thể lấy danh nghĩa của Vân sư huynh cứu
trợ cho thôn dân vừa phải chịu nạn hồng thủy ở vùng Nhạc Sơn!”

À! Hóa ra trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ về…

Những nạn dân sống trong cảnh đói rét bệnh tật kia…

Hay là…

Bộ Kinh Vân?

Đây là chuyện Nhiếp Phong cho rằng mình phải làm? Vậy còn chuyện

nó không muốn làm?

Hùng Bá chỉ cho rằng Nhiếp Phong chỉ là một tiểu tử ngốc, lão xảo trá

liếc nhìn Nhiếp Phong, mắt như chim ưng, hỏi: Con bảo đây là một cuộc
trao đổi, vậy con tính lấy cái gì để trao đổi với vi sư đây?”

Nhiếp Phong không do dự đáp: “Con, chính là con!”

“Chỉ cần sư phụ chịu bỏ ra một trăm vạn lượng này, con sẽ lập tức thay

Vân sư huynh giúp sư phụ đi đánh đông dẹp bắc!”

Hùng Bá ngẩn ra, đến tận bây giờ lão mới biết hóa ra trước giờ mình đã

quá xem thường Nhiếp Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.