PHONG VÂN - Trang 589

có một chuyện cần phải làm thì cho dù phải chết…cũng không do dự một
chút nào, nhất định phải làm bằng được.”

Nhiếp Phong nói xong thì liếc nhìn Khổng Từ và Đoạn Lãng một cái rồi

chậm rãi nói: “Hôm nay ta mới giật mình ngộ ra đạo lý này, giờ cũng là
thời điểm ta nên thực hành nó rồi!”

Nhiếp Phong nói xong ảm đạm quay lưng, không để ý tới Khổng Từ và

Đoạn Lãng nữa, lặng lẽ bước đi.

Đoạn Lãng yên lặng nhìn Nhiếp Phong đi xa dần, thật lâu sau, nơi khóe

mắt nhỏ xuống một dòng nước mắt nóng hổi, đau xót nói: “Phong, cuối
cùng đệ cũng hiểu huynh muốn làm gì…”

Khổng Từ kinh ngạc hỏi: “Đoạn Lãng, Phong thiếu gia…tính làm

chuyện gì vậy?”

Đoạn Lãng đáp: “Huynh ấy…đang muốn làm một chuyện, một chuyện

mình không muốn làm, nhưng lại phải làm, vì nạn dân.”

Khổng Từ vẫn không hiểu gì cả, chỉ biết lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô

đơn đang dần xa của Nhiếp Phong.

Mái tóc dài tung bay trong gió tuyết mịt mù lạnh lẽo.

Như mưa.

Như tơ.

Như hận.

Cũng không như ý…

Trong Thiên hạ đệ nhất lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.