PHONG VÂN - Trang 588

chọc mù đôi mắt của Bộ Kinh Vân bởi vì hắn “có mắt như mù”, nhìn lầm
người.

Trên tờ khế ước còn có chữ ký của Bộ Kinh Vân, chao ôi, hắn ký mới

sảng khoái làm sao, tin tưởng thế nào, tàn nhẫn dứt khoát biết bao!

Rốt cuộc, Bộ Kinh Vân không nhìn nhầm Nhiếp Phong và Đoạn Lãng!

Mà chính hắn lại bị thế nhân nhìn nhầm!

Trong lòng Nhiếp Phong không khỏi chùng hẳn xuống, đôi mắt đã cạn

khô nước mắt sáng rực lên, ngay tại thời điểm này, Nhiếp Phong đã dứt
khoát quyết định điều mà trong lòng nó còn do dự.

Khổng Từ tuyệt vọng khóc than: “Vì sao chứ? Vì sao mà Vân thiếu gia..

lại đứng ra bảo lãnh…cho hai người? Vì sao thiếu gia tình nguyện…hy
sinh tính mạng…để cứu những…đứa trẻ kia? Vì…sao chứ? Thiếu gia…vì
sao lại…ngốc như vậy chứ?”

Nhiếp Phong buồn bã nhìn gương mặt đau đớn vô hạn của nàng, nó

bỗng nhiên phát hiện cô gái mười bốn tuổi này không ngờ lại có một thứ
tình cảm chủ tớ thật sâu nặng khác thường…

Nó giữ chặt lấy vai nàng, dứt khoát nói: “Khổng Từ, chẳng lẽ…cô còn

chưa hiểu sao? Vân sư huynh làm như vậy…đơn giản chỉ là vì huynh ấy tin
tưởng rằng những điều mình là là đúng đắn, hơn nữa, cũng là việc mà bất
cứ người nào trên đời này đều phải làm…”

Khổng Từ nhìn Nhiếp Phong qua màn nước mắt nhạt nhòa, bi thương

hỏi: “Chuyện…cần…phải làm?”

“Không sai.” Cậu bé Nhiếp Phong mười hai tuổi, dưới bầu trời đầy gió

tuyết bỗng nhiên thổn thức nói: “Đã là người sinh ra trên cõi đời này, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.