PHONG VÂN - Trang 598

Thiếu niên mới ăn hết một nửa, bỗng nhiên khóe mắt hắn lóe lên, lại

không ăn tiếp nữa mà trả nửa cái bánh bao còn lại cho ông lão, nói:

“Ông ơi, cám ơn ông nhiều! Tôi đói…lâu quá rồi, cho nên lúc này nuốt

không vô nữa…”

Thật sao? Chuyện này cũng có sao? Rõ ràng là hắn không đành lòng ăn

tiếp.

Tiểu Định nghe thấy hắn nói như vậy thì mừng thấy rõ, vội vàng thay

ông mình nhận lấy chiếc bánh bao còn dấu răng đang ăn dở kia. Vốn nó
nghĩ rằng thiếu niên kia sẽ ăn hết cái bánh bao, không ngờ hắn lại không
ăn, Tiểu Định vui mừng vô cùng, quay lại nói với ông:

“Ông ơi, hì hì, xem này! Vẫn còn một nửa đây! Đêm nay Tiểu Định

quyết định không ăn, dùng để hiếu kính với ông!”

Hóa ra cậu bé này thèm thuồng nửa cái bánh bao kia chỉ là vì tấm lòng

hiếu thảo, thật là đáng quý…

Trong mắt thiếu niên thoáng rưng rưng, trong lòng cũng chợt thấy hối

hận vì đã ăn nửa cái bánh bao.

Thiếu niên bèn chuyển đề tài, hỏi ông lão.

“Ông à, ông nói…mọi người sắp hàng đợi lấy lương thực, vậy lương

thực đó…bán giá sao vậy ông?”

Ông lão mỉm cười, đáp:

“Lương thực này không cần phải mua bằng tiền.”

“Không cần tiền sao? Thiếu niên hỏi.

“Lại có chuyện…ngon ăn như vậy sao? Là ai mà…hào phóng đến vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.