PHONG VÂN - Trang 601

Tiểu Định đã đau đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng nghe y sỉ nhục

thần tượng của mình như thế thì quật cường phản bác:

“Hừ! Bộ Kinh Vân là đại ân nhân của chúng ta, không phải là…đồ chó

chết gì hết!”

Liễu Kiên nhe răng cười:

“Hắc hắc, thật là một thằng nhóc vô tri ngu độn, ngươi nói xem vì sao

Bộ Kinh Vân lại đi quyên tiền giúp các người? Hắn chính là đang muốn gia
tăng thanh thế, mua danh chuộc tiếng đó a!”

Mua danh chuộc tiếng? Thật thế sao? Chính y thì làm gì khi đồng bào

trải qua thiên tai? Không phải chỉ biết mở miệng hại người đó hay sao?

Trong lúc nói chuyện, chân Liễu Kiên trước sau vẫn dẫm lên tay Tiểu

Định, mắt thấy y sắp dẫm nát bàn tay nhỏ bé của Tiểu Định.

Đám thôn dân ai nấy đều ngại y là ác bá nên không dám can thiệp, chỉ

có thiếu niên kia nhìn thấy thì biến sắc, đang muốn lao tới thì bị hai gã thủ
hạ của Liễu Kiên giữ lại.

Người thiếu niên dù không nhớ được mình là ai nhưng vẫn có thể biết

được chuyện đúng sai thị phi, mắt thấy người tên Liễu Kiên kia bắt nạt cả
một đứa trẻ con, hắn căm phẫn nói:

“Phế vật! Bản thân có tiền…mà cũng không biết tích đức, không có

lòng tốt…giúp đỡ nạn dân, không những thế…còn không cam lòng…thấy
người khác cứu trợ, tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, nhất định sẽ phải chịu trừng
phạt!”

Liễu Kiên sắc mặt xanh như tàu lá, không nói được gì, bởi vì thiếu niên

kia đã nói trúng cái bụng tiểu nhân của y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.