PHONG VÂN - Trang 696

“Không, Tiểu Tình à, thực ra muội là một cô gái rất tốt, muội xứng với

bất kỳ ai!” A thiết bất chợt thốt lên.

Tiểu Tình nghe thấy những lời này của A Thiết, tuy rằng thân thể đang

đau đớn vô cùng nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc, đó là hạnh phúc từ tận
trong tâm, đó có lẽ là nụ cười hạnh phúc độc nhất trong đời nàng. Tiểu Tình
cố lấy một hơi cuối cùng, nói ra tâm nguyện cuối cùng của mình:

“A Thiết…đại ca, cảm ơn…huynh…vẫn yêu thương… muội…như em

gái, xin cho…Tiểu Tình…trước khi chết…được gọi huynh…một tiếng…
nữa…”

“A…Thiết…đại…ca…”

Bốn chữ “A Thiết đại ca” vừa thốt, song thủ vốn đang giữ chặt Đại

Thần quan chợt buông lỏng, tuyệt khí mà chết.

Đôi mắt nàng vẫn nhìn thẳng A Thiết, tuy là chết không nhắm mắt

nhưng lại không còn gì hối tiếc. Chỉ vì ngày hôm nay nàng đã làm chuyện
vui nhất trong đời mình, chết vì nam nhân mà nàng yêu thương.

Không sai, A Thiết chính là người mà nàng yêu thương, ở giây phút

bước vào Quỷ môn ấy, nàng đã nhận ra, nhưng cho đến chết nàng cũng
không dám nói cho A Thiết biết, chỉ dám gọi hắn một tiếng “A Thiết đại
ca” mà thôi, có thể nhận làm muội muội cũng đã là hạnh phúc vô ngần.

Nếu như chính mình đã cầm chắc cái chết thì sao còn muốn khiến cho

hắn phải thêm đau đớn? Chỉ mong đời này hắn có thể bình an mà sống, để
cho khối tình này vĩnh viễn ngủ yên trong đáy tim, vĩnh viễn chon vùi dưới
đáy Tây Hồ cùng phong nguyệt, lặng thầm chúc phúc cho hắn…

“Tiểu Tình!” A Thiết A Hắc đồng thanh gọi lớn, nhưng bọn họ không

có thời gian để lao đến ôm nàng mà than khóc, bởi vì ngay khoảng khắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.