PHONG VÂN - Trang 716

Hai tên sơn tặc nửa đời người bắt người cướp của cưỡng hiếp dân lành

kia nhất thời thấp thỏm không yên, cũng không chú ý đến cô gái kia nữa,
họ hoảng hốt xông ra khỏi cửa miếu, bỏ chạy thục mạng.

Nghĩ lại khi nãy mình khó thoát khỏi cảnh bị làm nhục, nhưng lúc này

lại may mắn chạy thoát, cô gái thầm thở ra một hơi. Mặc dù âm thanh kia
vừa gấp vừa quái dị, nhưng cô gái vẫn không tự chủ được, từ từ tiến tới gần
tượng thần ở trên bàn, giọng nghẹn ngào nói:

"Thật tốt, thì ra trên đầu người thật sự có thần linh..."

Vừa nói xong, cô ta liền ngẩng đầu nhìn lên, muốn xem thử vị thần

miếu này cung phụng có hình dáng như thế nào. Nhưng lúc này, cô ta mới
phát hiện ra ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào không thể chiếu tới tượng
thần này, nên tượng thần vẫn bị một màu đen u ám bao phủ.

Thiếu nữ lấy đồ đốt lửa mang theo trong người thắp sáng cây đèn trên

bàn thờ. Nhờ ánh đèn sáng tỏ, cô ta mới phát hiện đây là một pho tượng
mình chưa nhìn thấy bao giờ, là một tượng thần có hình dạng vô cùng cổ
quái.

Đây là một tượng thần được làm từ một loại đá màu đen, sống lưng cao

thẳng, cao khoảng tám thước; bức tượng này có mái tóc dài, khuôn mặt
hung ác âm trầm, cũng không biết trang phục đáng sợ pho tượng khoác trên
người ở triều đại nào, nhìn qua rất giống như một chiến giáp bảo hộ.

Thiếu nữ cảm thấy lòng không yên, nghĩ thầm: "Vì sao mình chưa từng

nghe nói trên đời này có một vị thần như vậy nhỉ? Rốt cuộc đây là miếu
gì?"

Mặc dù cô gái có điều hoài nghi trong lòng, nhưng dù trên bàn là thần

thánh phương nào đi nữa thì âm thanh do tượng thần này phát ra đã cứu cô
một màng, cô nghĩ ít nhất mình cũng nên thành kính dâng hương cảm tạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.