Nói chuyện nãy giờ, tâm nguyện của nàng cuối cùng vẫn chỉ có thế,
mong hắn có một chút ấn tượng với nàng.
Nghe nàng nói thế, A Thiết chợt dừng bước nhưng lại không dám quay
đầu, bởi vì hắn sợ nàng sẽ nhìn thấy cảm xúc của mình lúc này.
Hắn do dự một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát lắc đầu, kiên định
trả lời:
"Không."
"Tôi... chỉ muốn quên cô, quên cô chính là người đã làm cho cả nhà tôi
phải gặp thảm biến vào đêm đó, càng muốn quên mình chính là Bộ Kinh
Vân mà cô đã gặp năm năm trước..."
"Tôi chỉ muốn làm A Thiết con trai của Từ má, an phận sống qua ngày,
lặng lẽ chờ đệ đệ A Hắc quay về..."
"Nhưng mà, Tuyết Duyên cô nương, tôi vẫn muốn cảm ơn cô trong suốt
năm năm qua vẫn luôn nhớ nhung đến con người Bộ Kinh Vân trước kia
của tôi, càng muốn cảm tạ ân nghĩa hai lần cứu giúp, chẳng qua... tôi và cô
là hai người ở hai thế giới khác nhau, chúng ta đừng tiếp xúc với nhau thì
hơn. Hi vọng cô có thể hiểu!"
Dứt lời, A Thiết liền cất bước tiến lên, không hề quay đầu lại.
Đến cuối cùng, hắn cũng không quay đầu lại nhìn nàng dù chỉ là một
lần.
Nhưng nếu như hắn quay đầu lại nhìn nàng một lần thôi, hắn sẽ thấy vẻ
mặt của nàng lúc này.
Một vẻ mặt còn đau đớn hơn cả chết đi.
…………………