PHONG VÂN - Trang 782

“Đường đại phu xưa nay thu phí cực cao, cô lấy đâu ra nhiều bạc như

vậy?”

Hắn chỉ vào số bạc vụn trên bàn, vẻ mặt Tuyết Duyên đột nhiên thay

đổi, không ngờ được A Thiết vừa mới tỉnh lại liền hỏi chuyện này, trong
lúc nhất thời không trả lời được.

Lúc nàng đến ở nhờ nhà A Thiết, trên người vốn không có một xu dính

túi, phải nhờ đến số gạo mà Từ má để lại mới sống được đến giờ, nay sao
lại có nhiều bạc như vậy? Xem ra, nguồn gốc số bạc này ắt có vấn đề.

A Thiết liếc mắt nhìn nàng, đoán:

“Số bạc này là do cô trở về phân đàn Sưu Thần cung lấy có phải

không?”

“Muội…”

Tuyết Duyên không ngờ rằng A Thiết lại có thể nghĩ như vậy về nàng,

trong lòng không khỏi thất vọng, chỉ im lặng không nói gì. Một lúc sau,
nàng đang muốn mở miệng giải thích nhưng A Thiết lại chẳng để cho nàng
cơ hội để giãi bày, hắn đột nhiên biến sắc cao giọng nói:

“Chẳng lẽ…cô đã quên lời thề của mình rồi chăng? Không phải cô đã

nói rằng tuyệt đối sẽ không bao giờ trở về hay sao? Tuyệt đối không động
tay đến một xu nào sao? Không phải cô muốn làm lại từ đầu sao?”

Tuyết Duyên cúi đầu rất thấp, đủ thấp để người ta không thể thấy vẻ mặt

hiện tại của nàng, liệu nàng có đang cảm thấy tủi thân?

Lần đầu tiên A Thiết dùng lời lẽ tàn nhẫn như thế, hắn nói:

“Ta ghét nhất là những người không có nguyên tắc! Cho dù cô có lấy

tiền về để cứu ta, ta cũng sẽ không cảm ơn cô đâu, ta cũng không muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.