PHONG VÂN - Trang 783

nhìn thấy cô nữa!”

Dứt lời, A Thiết vung tay hất tung chén thuốc lẫn chỗ bạc trên bàn. Hắn

cố ý làm thế, hòng thừa thế mà đuổi nàng đi!

Tiếng bát vỡ đánh “choang” cùng tiếng bạc vụn rơi vang lên, bạc vụn

rơi rải rác trên nền nhà, còn có những mảnh chén còn vương vãi nước
thuốc.

Những mẩu bạc ấy cũng giống như lòng tự tôn bị thương tổn của Tuyết

Duyên.

Từng mảnh vỡ ấy cũng tựa như trái tim nàng lúc này vậy.

Tuyết Duyên đứng lặng nhìn đống hỗn độn dưới đất, nhìn những đồng

bạc vụn, nước mắt đã rưng rưng đầy hốc mắt, nhưng nàng cắn môi kiên
quyết không để chảy xuống. Nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ được
khổ tâm của mình mấy ngày nay lại chỉ đổi lấy sự vô tình đến thế của A
Thiết.

Có lẽ nàng vốn nghĩ rằng sau khi A Thiết tỉnh lại sẽ có thể vì việc nàng

kiếm bạc về chữa bệnh cho hắn mà có thể đối xử tốt hơn với nàng một
chút, không ngờ rằng…thương còn chưa kịp mà đã vô tình đến thế!

Hắn giận dữ đến tái xanh cả mặt, còn gương mặt của nàng thì tái nhợt.

Có lẽ, đây chính là tướng mạo vốn có của nàng và hắn.

Náng cụp mắt buồn bã ngồi xuống, chậm rãi cẩn thận nhặt từng vụn bạc

một, giống như một đứa bé gái đáng thương bị vứt đầu đường, sống nhờ
việc nhặt nhạnh, nàng cũng không oán hận mảy may.

Cho dù là nam nhân vô tình nhất thiên hạ nhìn thấy bộ dạng đáng

thương của nàng cũng phải mềm lòng, chỉ có điều A Thiết vẫn không chịu
buông tha, nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.