PHONG VÂN - Trang 793

A Thiết cảm thấy trong lòng mừng rỡ vô hạn, giống như nhặt được túi

bạc vậy, thừa lúc mụ tú bà kia không để ý, hắn cũng đi theo nàng ra phía
hậu viên.

Ỷ Hồng lâu kỳ thực cũng chẳng khác gì một tên ngụy quân tử, bề ngoài

thì xa hoa lộng lẫy nhưng hậu viên thì ô uế hôi hám không thể chịu được.

Hết thảy rác rưởi, đồ ăn thừa đều bị vứt ra hậu viên, cho nên ở đây

không những bẩn mà còn hôi thối vô cùng. Những chỗ nãy chỉ thích hợp
cho những kẻ hèn kém rẻ mạt làm việc mà thôi, mà lúc này lại có một bóng
trắng nhỏ nhắn đang bưng một chậu lớn đầy những chén đĩa, ly tách, đồ ăn
thừa tới khoảng đất trống trong hậu viên, khẽ xắn ống tay áo lên rồi mặc kệ
khung cảnh gớm ghiếc xung quanh, nàng bắt đầu rửa từng chiếc một.

Xung quanh hôi hám đến không ai muốn lại gần nhưng người này lại

dường như không hề để ý, bởi vì việc nàng đang làm chính là vì người
trong lòng mình, chỉ cần người ấy có thể sống khỏe mạnh thì chút khổ sở
này đối với nàng có đáng gì.

Cho dù sau này hắn có coi nàng như người xa lạ thì nàng cũng sẽ không

oán hận nửa câu.

Nàng chính là Tuyết Duyên!

Nàng không làm những việc mà A Thiết tưởng tượng, chỉ có điều những

việc nặng nhọc mà nàng đang làm thì ngay cả đám kỹ nữ cũng không muốn
đụng tới!

Chén đĩa ly tách trong chậu nhiều vô cùng, cảm giác như cho dù Tuyết

Duyên có cố gắng đến thế nào đi nữa, có rửa đến mồ hôi đầm đìa thì vẫn
không thể nào xong được. Nhưng nàng biết rằng mình nhất định phải rửa
bằng hết trước lúc hoàng hôn, sau đó còn phải về nhà nấu cháo để A Thiết
không nghi ngờ. Nàng không muốn hắn biết những việc mình làm vì hắn,
để hắn không phải gánh thêm áp lực tâm lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.