PHONG VÂN - Trang 891

Trong bóng đêm đen kịt ấy, Thần Tướng trong lúc này không có cách

nào để biết Nhiếp Phong nhảy vào cái nào trong số bảy mươi hai cửa động
kia, nhưng hắn không tỏ vẻ gì là vội vàng nóng nảy, trái lại cười điên cuồng
nói:

"Nhiếp tiểu tử, lần này ngươi cứu đúng người rồi! Ngươi có biết không,

người ngươi cứu đúng thực là sư huynh Bộ Kinh Vân của ngươi đấy!
Nhưng đáng tiếc hắn đã mất hết ký ức, hoàn toàn không nhận ra ngươi nữa
rồi!"

"Nhưng ngươi cũng không cần phải lo lắng gì đâu, hôm nay hai ngươi

tuyệt đối không thể trốn thoát..."

"Trên đường xuống hoàng tuyền cứ từ từ mà làm quen lại!"

Nhiếp Phong vẫn chạy như bay về phía trước mà không hề quay đầu lại,

bởi vì gã không dám khẳng định chắc chắn Thần Tướng có nhìn thấy mình
tiến vào cửa động kia hay không, chỉ e lúc mình vừa quay đầu lại thì sát
chiêu của Thần Tướng đã sắp sửa giáng xuống đầu rồi.

Nhưng trong lúc chạy như bay ấy thì gã vẫn có thể nghe thấy tiếng cười

khủng khiếp của Thần Tướng, cũng nghe rõ ràng những lời mà hắn vừa
mới nói!

"Người ngươi cứu đúng thực là sư huynh Bộ Kinh Vân của ngươi". Câu

nói ấy của Thần Tướng giống như một tia sấm sét dội vào tai Nhiếp Phong,
khiến cho lòng gã lại càng thêm hỗn loạn.

Lẽ nào... nam tử giống Bộ Kinh Vân đến lạ thường này đích thực là Vân

sư huynh?

Mà như lời của Thần Tướng vừa nói thì huynh ấy đã mất hết ký ức cho

nên chuyện hoàn toàn không nhận ra mình cũng là chuyện dễ hiểu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.