PHONG VÂN - Trang 950

"Ngay cái đêm mà ta cầu xin bà cứu nàng thì... Tuyết Duyên đã..."

"Đột nhiên biến thành như vậy!"

Ngữ điệu chưa ngừng, A Thiết đột nhiên kéo tấm khăn trắng che trên

mặt Tuyết Duyên xuống, Thần mẫu và Nhiếp Phong lập tức nhìn qua, vừa
thoáng thấy, hai người liền há miệng trân trối tại chỗ! Trời ơi!

Sao lại như vậy?

Chẳng trách A Thiết lại vội vàng cứu nàng đến như vậy!

Hóa ra... Tuyết Duyên bây giờ đã biến thành như vậy rồi.

Đập vào mắt hai người, mái tóc Tuyết Duyên vốn đen tuyền như suối

mây bây giờ đột nhiên trắng như sương như tuyết, gương mặt có đôi má
lúm đồng tiền xinh đẹp tuy nhìn tuổi tác vẫn như trước nhưng giờ xám xịt
như sương, đáng sợ nhất vẫn là đôi tay mềm mại thon thả như ngọc trước
kia của nàng bây giờ lại nhăn nheo như thế...

Tay của người già!

Thần mẫu nhìn xong không khỏi kêu lên một tiếng đầy kinh hãi:

"Cái này... này là..."

"Tử tương!"

Tử tương? Đột nhiên nghe thấy hai chữ không rõ nghĩa này, A Thiết lập

tức liếc nhìn Thần mẫu, Nhiếp Phong lại càng vội vàng truy hỏi:

"Thần mẫu, rốt cuộc 'tử tương' là cái gì?"

Thần mẫu bèn giải thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.