PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1006

cương, nói: "Mạnh tướng quán, phía Tây Ngự Uyển có mãnh thú, với võ
công của ngươi, hãy đi săn những con thú kia cho sảng khoái, đi đi!"

"Thảo dân muốn ở lại với Bệ hạ." Mạnh Phù Dao cười "Thảo dân xuất

thân là thợ săn ở Thái Uyên, chuyến săn thú này, hay là để cho các vị
Vương hầu và các tướng quân chơi cho sảng khoái!"

Lúc này các Vương công cũng đã lên ngựa tản ra khắp bốn phía, tiếng

huýt sáo hoan hô vang lên không ngừng, Mạnh Phù Dao theo sau Chiến
Nam Thành hộ vệ cho y, săn một ít thú ở phía Nam Ngự Uyển, treo vài con
thỏ và hoẳng săn được lên lưng ngựa, lúc sắc trời dần tối Chiến Nam Thành
cười nói, "Trở về thôi, cũng mệt rồi."

Mạnh Phù Dao gật đầu, đang định giục ngựa, đột nhiên bất động, ngay

sau đó giương roi lên hướng khoái mã đi đến bên cạnh Chiến Nam Thành,
nói: "Trong gió hình như có mùi gì đó không đúng, Bệ hạ đi mau, thảo dân
theo sau bảo vệ!"

"Nơi này sao có thể nguy hiểm chứ?" Chiến Nam Thành bật cười, "Mạnh

tướng quân cẩn thận quá mức—“

Chưa nói hết câu đã khựng lại.

Phía sau đột nhiên nổi lên một luồng gió tanh nồng, cây cối trong rừng

lay động dữ dội, các loài thú nhỏ đều kinh hoàng chạy trốn, các con ngựa
cũng đều bắt đầu run lẩy bẩy không thôi, hoảng hốt muốn bỏ chạy, mặc cho
chủ nhân ngồi trên lưng chúng kìm hãm dây cương, song cũng không có
tác dụng, ngay sau đó là một tiếng gầm hung mãnh vang dậy khắp khu
rừng, cây cối run rẩy, một luồng hoàng quang phóng về phía sau lưng
Chiến Nam Thành. 

Gió dấy lên cuồn cuộn, một con mãnh hổ lông vàng sặc sỡ không biết từ

đâu lao ra, cái đầu to lắc lư, hai con mắt ngập tràn sát khí nhằm chằm chằm
vào Chiến Nam Thành, gần trong gang tấc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.