PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1014

dưng há ra.

Nàng nghe được tiếng nói của người nọ, ngón tay hắn mân mê, lẩn quẩn

từ vết thương này đến vết sẹo khác, lâu thật lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Phù
Dao, nàng luôn hào sảng, ta không cản; nàng luôn liều mạng, mặc dù ta
không muốn song ta cũng không ngăn nàng; có điều là, ta không thích nhìn
thấy nàng vì người khác mà không biết quý trọng bản thân mình; không
thích nàng khi nhìn thấy có một số việc rõ ràng nàng không cần phải làm
như thế, nhưng nàng lại quyết tuyệt chọn cách thức nguy hiểm nhất. Nàng
muốn ra tay với Chiến Nam Thành, sao lại chọn cách thức làm tổn thương
mình như vậy? Nàng nói cho ta biết, có đáng giá hay không?"

Mạnh Phù Dao nước mắt lưng tròng - Ai da, ta đâu có nghĩ nhiều như

vậy đâu...

Chỉ là... nàng chột dạ mở to mắt, hình như là cũng có thể không cần phải

để mình bị thương... Mẹ nó chứ, suy nghĩ nhiều như Trưởng Tôn Vô Cực
làm gì, sống như vậy không thấy mệt hay sao hả, bị thương thì bị thương,
nghĩ nhiều làm gì.

"Phù Dao, nàng có thể ngốc nghếch liều mạng, nhưng đừng quên yêu

quý bản thân mình hơn tất cả, đừng để lại hết vết sẹo này đến vết sẹo khác
trên người mình." Trưởng Tôn Vô Cực thoa thuốc xong thì cất thuốc đi,
thong thả điềm nhiên nói, "Nàng có bao giờ nghĩ tới, ta nghe thấy những lời
đó của nàng, nhìn thấy những vết thương trên người nàng, sẽ có cảm giác
như thế nào không?"

Mạnh Phù Dao rũ mắt xuống, né tránh ánh nhìn của Vô Cực... Được rồi,

ta sai rồi, huynh xem ta đâu có tính toán gì với huynh đâu, ca ca đẹp trai, có
thể hay chăng đưa y phục cho ta mặc vào không?

Kết quả người nọ ưu nhã đứng dậy, sửa lại ống tay áo, lạnh nhạt nói, "Ta

biết rõ đầu nàng là đầu gỗ, từ trước đến giờ không nghe lời ai hết, vì để cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.