PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1030

Chẳng hề phát ra tiếng động nào, cũng chẳng để lại dấu chân nào.

Tất cả mọi người đều trầm ngâm nhìn nữ tử có thân hình bé nhỏ mà võ

công siêu phàm tuyệt đỉnh, khinh công chẳng giống người thường, Phù Dao
đột nhiên ngồi xổm xuống đất, nhặt lấy mấy viên đá vụn, giơ tay lên ném.

"Ngươi đừng có mà khoe khoang, giả bộ!"

"Bụp"

Mấy viên đá vụn trúng lên lưng Thái Nghiên, tỏa ra màn bụi trắng xóa,

Thái Nghiên đâu ngờ Mạnh Phù Dao lại vô sỉ đến vậy, suýt chút nữa đã mất
thăng bằng, gắng gượng hết sức mới giữ vững được tư thế vững vàng và
phong phạm của một cao thủ, quang ảnh lóe lên như ánh chớp rồi biến mất
tăm.

Mạnh Phù Dao vỗ đùi cười ha hả, "Cô nương ta biết khinh công của

ngươi giỏi lắm mà, nhưng không ngờ ngươi lại khờ khạo như vậy? ha ha..."
Nàng đưa tay sờ lên mặt mình, lông mày liền dựng lên.

"Ta không có bỏ qua cho ngươi đâu!"

"Trưởng Tôn Vô Cực ơi Trưởng Tôn Vô Cực à…" Phù Dao nằm bò,

ngẩng đầu lên nhìn Trưởng Tôn Thái tử, kéo má hắn ra hỏi: "Ta tự nhiên
xui xẻo bị người nào đó ở trên trời rơi xuống đánh, sao huynh không giải
thích bỗng dưng lại xuất hiện một vị sư muội ở đâu ra hả?"

"Thái Nghiên là con gái của sư thúc ta, tính tình vô cùng hiếu thắng."

Trưởng Tôn Vô Cực cười, vén tóc nàng ra, nhìn năm ngón tay trên mặt
nàng đã nhạt đi, "Nàng ta nhập môn trước ta, là người có tư chất thiên bẩm,
được sư phụ coi trọng nhất. Sau đó ta nhập môn, sư tôn nhìn trúng ta, thế
nên nàng ta dần dần chán ghét ta, nàng cũng nhìn thấy đấy, hễ có cơ hội là
đối đầu với ta, chính là như vậy đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.