PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1137

Ai ngờ nữ nhân kia lại tiếp tục nói dông dài, "Ta mệt rồi, huynh kiêu

ngạo như thế, ta giúp huynh có bấy nhiêu thôi đâu có gọi là xem thường
huynh đâu, những việc sau này huynh tự làm đi, ta đi đây." Nói xong liền
xuống ngựa, nghĩ một chút rồi lại nói, “Nếu huynh muốn tìm ta, ta và Châu
Châu ở ngõ Nam Nhị phủ Thống Lĩnh, khi đến huynh nhớ cho ta hôm kia
là sinh nhật của Châu Châu, ta có nói rằng huynh gửi thư chúc thọ nàng ấy,
huynh đừng quên đó."

Nàng vừa nói xong lập tức hàng mày Chiến Bắc Dã dựng lên, hắn lạnh

lùng nói, "Vì sao ta phải nhớ chứ?"

Mạnh Phù Dao sặc một cái, cả giận nói, "Ta có nói huynh nhờ ta thay

mặt chúc thọ nàng ấy!"

Chiến Bắc Dã nhăn mày cúi đầu, đáy mắt hiện lên sự tức giận, giọng nói

trở nên lạnh lùng hơn, "Có liên quan gì đến ta?"

Mạnh Phù Dao vừa xuống đất, nghe câu nói này liền lảo đảo, xoay người

phắt lại, quát lên, "Đúng! Không liên can gì đến huynh! Ta đây cũng có
quan hệ gì với huynh đâu chứ!"

Chiến Bắc Dã chấn động, đột nhiên quay dầu lại, con ngươi đen sẫm của

hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt có vô số đốm lửa nhảy
nhót, hừng hực. Phù Dao bị ánh mắt của hắn thiêu đốt đến giựt mình, lùi về
sau một bước, Chiến Bắc Dã thình lình nhảy xuống ngựa, xông đến.

Hắn nhanh chóng đến trước mặt nàng, không nói hai lời, tóm lấy nàng,

hôn!

Trong nháy mắt môi của Chiến Bắc Dã đã phủ kín lên môi nàng, mạnh

mẽ điên cuồng cướp đoạt, thể hiện rõ tình cảm mãnh liệt và tâm tình bị dồn
nén cực độ, cuồng nhiệt và quyết tuyệt, triền miên hôn nàng!

Bụng dưới hắn đột nhiên đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.