PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1138

Dường như có một mũi đao lạnh lẽo đặt ngay tại vị trí vừa rắn chắc lại

vừa nhạy cảm của hắn.

Chiến Bắc Dã dừng lại một thoáng, chỉ một thoáng thôi, tay hắn lại siết

chặt eo nàng, một chút cũng không nhượng lại thành trì đã chiếm hạ, thậm
chí còn cắn khẽ lưỡi nàng - Nàng có gan thì thiến ta đi!

Thật tiếc thay, nữ nhân mà hắn thích thật sự không đủ yếu đuối, mảnh

mai. Mạnh Phù Dao đột nhiên xoay tay, vặn cằm của ai đó, "cạch" một
tiếng rất nhẹ.

Cằm của Chiến Bắc Dã đã bị nàng tháo rời.

Nhất chiêu đắc thủ nên Phù Dao lập tức lùi về phía sau, nhìn Chiến Bắc

Dã gắn cằm mình lại, ai nấy đều trố mắt nhìn và khiếp sợ không thôi, nàng
lạnh nhạt nói: "Chiến Bắc Dã, nửa năm không gặp huynh thật là tiến bộ, trở
thành một tên dâm đãng cưỡng bức thiếu nữ trên đường, thật sự là đáng
mừng."

Nói xong nàng xoay người bỏ đi, có một binh sĩ Hắc Phượng kị nhìn

thấy ánh mắt thủ lĩnh mình, liền muốn ngăn nàng lại, lập tức bị nàng tung
cước đá bay cả người và ngựa.

Chiến Bắc Dã chăm chú nhìn theo bóng lưng của nàng dần biến mất nơi

cuối phố, ánh mắt đen sẫm như vực thẳm... Hắn lại sai rồi, hắn luôn phạm
phải sai lầm, hắn vừa gặp nàng liền sai, hết sai lầm này đến sai lầm khác,
đẩy nàng càng xa hắn. Những tương tư ẩn giấu sâu tận trong tâm khảm, hắn
cứ ngỡ đó là sự bình tĩnh và lý trí của hào kiệt, song mới vừa gặp lại nàng,
lòng hắn đã tan chảy như thể băng tuyết gặp lửa, như thể sự nhớ nhung và
ham muốn có được nàng bị lửa đốt cháy thành tro bụi, khiến hắn không còn
là chính mình nữa.

Chiến Bắc Dã lặng thinh, đứng ở đầu con phố dài, cửa cung trước mặt,

đầy đường là binh lính và dân thường vậy mà hắn như chẳng nhìn thấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.