PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1150

Đôi mắt trong trẻo của cô gái hóa trang xấu xí vừa ngẩng đầu lên nhìn,

đã khiến đôi ngươi như đốm lửa của hắn vụt tắt. Nàng rút kiếm, tiến lên,
ánh kiếm như du long bay lượn, từ đó làm rối loạn nhịp đập trái tim băng
lạnh mười tám năm chìm trong vực thẳm của hắn.

Hắn rút kiếm vù vù xông đến, nhưng cuối cùng lại hoảng hốt thu về -

nàng nở nụ cười long lanh rạng rỡ, sóng mắt như mây trời bồng bềnh khiến
hắn ngất ngây, ngay sau đó, máu tươi như chuỗi san hô trong tầm nhìn hắn
tản ra, thắm đỏ rực rỡ như những cánh hoa đào, làm cho lòng hắn chấn
động.

Từ đó đến nay, hắn và nàng gặp nhau không nhiều, có lúc hắn cảm thấy

vui mừng vì điều này. Nàng như mê độc, cũng tựa như một bông hoa ngũ
sắc sặc sỡ, dù mang màu sắc nào cũng quyến rũ đến đê mê, dù cho chỉ là
chớp mắt tình cờ gặp gỡ, cũng sẽ nhớ mãi những dấu tích chỉ thuộc về
nàng. Ba lần gặp mặt, chỉ là ba lần, mà dường như hắn đã từng bước từng
bước lạc vào chốn đào nguyên, nơi này khiến người ta đắm đuối mãi không
thôi, nhưng đến cuối cùng hắn hiểu rõ ràng rằng, mình chỉ là một khách qua
đường.

Vân Ngấn lạnh nhạt cười, lúc này nên nhanh chóng đi thôi, nếu như còn

tiếp tục ở lại, hắn sợ rằng ngay cả bằng hữu cũng không làm được.

Hắn xoay xoay ly rượu trong tay, uống cạn ly rượu thoang thoảng mùi

hương hoa quế cuối thu và hương mai đầu đông, cất giấu nó sâu trong tận
đáy lòng rồi nhoẻn cười.

"Bảo trọng!"

Phù Dao cũng mỉm cười, "Huynh cũng bảo trọng!" Nàng dừng lại một

đoạn, cố gắng tìm từ để nói, "Sau khi huynh trở về, nếu như có chuyện gì
đó... đặc biệt, đừng quên thông báo với ta, ta thích nhất là náo nhiệt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.