PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1155

Sau khi Kỉ Vũ bị mất một tay, rất nhiều việc được giao cho Tiểu Thất.

Chiến Bắc Dã xưa nay cũng hậu đãi thuộc hạ, hiếm có khi nào dùng ánh
mắt ấy, song thiếu thuần phác kia không hề sợ hãi, còn lớn tiếng nói tiếp,
"Bà nương của chúng ta mà không biết nghe lời, không biết điều, dễ thôi,
trói nhốt vào phòng chứa củi, dùng gia pháp quất một trận là sẽ chỉnh đốn
được à, sau đó sẽ tu tâm dưỡng tính, ngoan ngoãn giúp chồng dạy con,
không còn sai trái nữa!"

Chiến Bắc Dã nghe được vừa tức giận lại vừa buồn cười, không nhịn

được mắng, "Ngu ngốc!"

"Bệ hạ, nữ nhân tốt là do bị đánh mà nên, hãy nghe lời thuộc hạ, không

có sai đâu!"

Chiến Bắc Dã ôm một bụng buồn bực, tâm tình không yên, não trái thì

nhớ Phù Dao, não phải thì nhớ đến một đống tấu chương có thể đè chết
người trong Ngự thư phòng của hắn, nào còn tâm tình để ý đến tên ngốc
đang léo nha léo nhéo kia, không còn kiên nhẫn nữa liền giục ngựa hồi
cung, thuận miệng nói, "Có bản lĩnh thì ngươi đánh nàng đi!"

Lòng hắn sầu não không thôi, oán hận giương roi lên giục hắc mã Như

Long phóng đi vội vã, khiến cát bụi dấy lên thành một làn khói màu vàng
sẫm.

Tiểu Thất chậm một bước, thiếu niên thắng thắn nhưng lỗ mãng ngồi

trên lưng ngựa chống cằm, vô cùng nghiêm túc tự hỏi rằng: Câu nói cuối
cùng của Bệ hạ có phải là thánh chỉ không nhỉ...

Thế mới nói, người xui xẻo nói một câu cũng ngoặt ngoẹo.

Cho nên mới nói, hiểu lầm chính là do mâu thuẫn giữa lời nói với lời nói,

sự sinh sản của trâu bò cũng bắt đầu từ đó...

"Ta là một con sói đến từ phương Bắc_"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.