PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1211

Năm xưa gặp nhau ở Thái Uyên, hắn chỉ dùng một thanh kiếm mỏng

giấu nơi khuỷu tay nghênh chiến với Chiến Bắc Dã, trận chiến trong rừng
rậm năm ấy là lần đầu tiên nàng được chứng kiến cảnh tượng các cao thủ
hàng đầu giao đấu với nhau, nếu không phải là Trưởng Tôn Vô Cực kéo
nàng đi, nhất định nàng sẽ ngồi ở đó xem đến cuối mới thôi.

Không phải kẻ địch, vậy dĩ nhiên là bằng hữu rồi.

Không biết có phải Ám Mị và tên háo sắc kia cùng ở trong mật thất này

không, nếu đúng thì chỉ có một giường làm sao hai người nằm ngủ đây?

Ám Mị ngẩng đầu nhìn tên háo sắc kia, hình như khẽ lắc đầu một, trong

ánh mắt xẹt qua cảm xúc kì quái, sau đó như muốn phi thân lên.

"Lâu rồi không gặp!"

"Két" một tiếng, cửa đá bị mở ra, một bóng đen mảnh khảnh nhào tới giơ

chân đá bay tên háo sắc, "Có bẫy!"

Nàng xông đến như đạn pháo, bấy giờ Ám Mị đang tập trung để ý Hiên

Viên Mân, nhất thời không đề phòng bị nàng va trúng, hắn theo bản năng
đưa tay ra bắt lấy vai nàng, liếc nhìn Hiên Viên Mân.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong bóng tối u quang chợt lóe.

Ngay sau đó hắn xoay người Phù Dao lại, hỏi nhỏ: "Tại sao không thể

qua đó?"

Giọng hắn có hơi khàn, hình như là bị thương, nhưng không khó nghe,

ngược lại còn đượm sự mạnh mẽ, khiến nàng mê đắm, lòng nghĩ tên này
đúng là trai đẹp không tì vết.

"Tên kia chính là một bẫy đó." Nàng chỉ chỉ Hiên Viên Mân, "Từ trên

xuống dưới, cái gì cũng đều là giả cả."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.