PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1227

Ám Mị nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt hắn trong nắng mai mông

lung như khói sóng trên mặt hồ óng ánh sắc bạc, mênh mông tĩnh mịch,
tắm mình trong sắc vàng rực rỡ của vầng dưong. Mạnh Phù Dao nhìn thấy
sống mũi cao thẳng tắp của hắn, đôi bờ môi thắm màu hoa đào của hắn, nét
đẹp ấy khiến con tim nàng như bị loạn nhịp.

Chỉ vậy thôi — mà cũng làm người tim người ta rối loạn cả lên.

Hắn hờ hững nói, "Cô sờ lung tung thì ta sẽ cắn lung tung."

Mạnh Phù Dao im bặt, một hồi lâu sau nàng giận dỗi vung tay, đứng bật

dậy chạy ra ngoài.

Người nọ ở phía sau lưng khép hờ hai mắt hỏi, “Đi đâu vậy?"

Phù Dao tức tối đáp, "Nếu huynh có thể cắn người được thì cũng có thể

tự vệ được, ta đi tìm thức ăn và muối, sẽ lập tức về ngay."

Người nọ ở phía sau không nói lời nào, Phù Dao đi được vài bước lại

không yên lòng, xoay người trở lại để Nguyên Bảo đại nhân ở lại, vuốt đầu
nó căn dặn đủ thứ, lại đem những chiếc thùng đựng phân còn lại che chắn
xung quanh cẩn thận rồi mới rời khỏi.

Mạnh vô sỉ lấy bản đồ Hoàng cung ra để đi tìm chỗ lấy thức ăn, từ đây

muốn đi đến phòng bếp phải đi qua một khu rừng trúc, nàng mang máng
ngửi thấy một mùi kì quái, nhưng không dám dừng lại, chạy thẳng một
mạch.

Bây giờ vẫn còn đương sớm, phòng bếp không một bóng người, trên bệ

bếp có đặt một chút điểm tâm, mặc dù nhìn không ngon lắm, nhưng miễn
cưỡng cũng có thể no bụng. Phù Dao cầm lấy một ít, sắp xếp như cũ để
không bị phát hiện, tiện tay lấy trộm một chút muối ăn và đường để bổ
sung nước cho cơ thể của Ám Mị, chỉ cần rắc một ít đường lên vết bỏng thì
sẽ vết bỏng sẽ không còn đau rát nữa. Mặc dù Ám Mị chưa hề rên đau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.