PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1232

dính thứ gì đó vàng vàng xanh xanh, hình như là của đồng bọn của Nguyên
Bảo, thứ này để cho người ăn sao? Đây là thứ cho chuột ăn thì đúng hơn!

"Con hát chết tiệt!" Phù Dao lẩm bẩm mắng, Ám Mị ngoảnh sang hỏi,

"Gì vậy?"

Phù Dao lắc đầu, "Ăn lót bụng trước đã." Nàng lấy bánh ngọt ra, hy vọng

Ám Mị ăn xong sẽ hồi phục sức khỏe được chút ít, bộ dáng Ám Mị bây giờ
nhìn như một khối đậu hũ nát. Cuối cùng Ám Mị cũng chậm rãi ăn.

Phù Dao mừng đến rưng rưng nước mắt — Trời mới biết nàng vui mừng

đến mức độ nào — nếu như đổi lại là Trưởng Tôn Vô Cực hay Chiến Bắc
Dã cao quý thì tuyệt đối có chết cũng không ai chịu ăn hết, chỉ có người
giang hồ mới thật sự dễ thích nghi và nhịn nhục mà thôi.

Bánh ngọt được đưa đến trước mặt Nguyên Bảo đại nhân, Thần thử cao

quý bi phẫn đến muốn chết — điểm tâm của nó đều là do đầu bếp bậc nhất
của Hoàng cung nấu bằng những loại thực phẩm trân quý nhất, có bao giờ
ăn những thứ vặt vãnh như thế này đâu? Đã vậy còn dính thứ gì đó xanh
xanh vàng vàng? Đây mà là thức ăn của chuột thần sao? Đây chẳng khác gì
thức ăn của người thường mà!

Thật là ấm ức nha... Kể từ khi đi theo Phù Dao, địa vị nó không những bị

hạ thấp xuống, mà tiền đồ cũng tối tăm, chất lượng cuộc sống như bị nước
sông cuốn trôi đi đâu chẳng biết...

Trải qua một hồi lâu đấu tranh tư tưởng... Nguyên Bảo đại nhân rốt cuộc

cũng run rẩy cắn móng vuốt, nhắm chặt mắt, giậm chân, lệ móng doanh
tròng mà cắn từng chút bánh...

Chờ hai tên kia ăn xong, Phù Dao mới chậm chạp móc từ trong ngực ra

miếng bánh ngọt cuối cùng còn hình dáng đẹp đẽ nguyên vẹn và sạch sẽ
ngon miệng ra, thong thả ung dung ăn, Nguyên Bảo đại nhân liền bùng lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.