PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1233

lửa giận ngút trời đối với hành động vô lương tâm và vô liêm sỉ này của
chủ tử nó, lập tức nhào tới giựt giựt liếm liếm, liếm liếm giựt giựt...

Ám Mị khẽ thở dài, đột nhiên lòng hắn bỗng dưng quặn thắt từng hồi,

ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, từ phía đằng xa bay tới một mùi ê ê, ngày càng
nồng nặc.

Phù Dao cũng ngửi thấy mùi này, nàng dường như lập tức ăn không nổi

nữa, nhắm mắt bỏ hết miếng bánh vào trong miệng —

Hai người ngồi trên nắp thùng đựng phân trầm mặc, một đoạn lâu sau

Phù Dao lên tiếng, "Huynh có biết mùi này là mùi gì không?"

Trong mắt Ám Mị lướt qua một ánh nhìn mơ màng, đáp: "Biết.”

Phù Dao ngạc nhiên nhìn hắn, sắc mặt Ám Mị nhợt nhạt trong nắng mai

không chút cảm xúc, "Từ lúc nhỏ ta đã ngửi qua mùi này rồi, vú nuôi ta đã
bị chết như vậy."

Phù Dao nhìn vẻ mặt vô cảm của hắn, suy nghĩ một đoạn vẫn không nhịn

được bèn hỏi, "Đó là thuộc hạ của huynh, vừa rồi ta nghe nói, Hiên Viên
Thịnh sẽ đem từng người một chưng đến chết, có lẽ hôm nay hay ngày mai,
bên ngoài sẽ có đầy những người chết."

"Vậy thì như thế nào?" Ám Mị quay đầu nhìn nàng, "Cô muốn ta xông ra

khi đó, để cùng chịu chết với họ sao?"

Phù Dao im bặt, nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải, Ám Mị

không sai, hắn xông ra cũng là tặng không cho Hiên Viên Thịnh một mạng
sống, nhưng nàng đã quen với tình cảm gắn bó keo sơn, sống chết có nhau
giữa Chiến Bắc Dã và Hắc Phượng kị từ sớm rồi, cũng quên mất rằng, ở
Đại lục Năm châu này, tình cảm giữa Ám Mị và thuộc hạ của hắn không
như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.