PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1251

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, Phù Dao quay đầu lại, nhìn thấy Ám Mị

đứng tựa bên cửa, cười như không cười nhìn nàng, khiến mặt nàng liền đỏ
lên, nghĩ thầm không lẽ nãy giờ hắn thấy hết rồi chứ? Cửa phòng đâu rồi,
ngay sau đó liền nghe Ám Mị nói: "... nha đầu kia thật là... thật là không có
mắt..."

Phù Dao tức giận, xoay người lại mắng: "Không có mắt gì hả, lớn hơn

huynh là được!"

Bịch một tiếng, Nguyên Bảo đại nhân đang gặm bánh vừng bị sặc, ngã

bịch xuống đất...

Ám Mị hóa ngốc, màu da tái nhợt khẽ phiếm hồng. Phù Dao vừa nói

xong cảm thấy có gì đó sai sai, liền cầu trời cho có động đất xảy ra để nàng
tìm chỗ trốn, cong chân chạy vào phòng trong, nhưng Ám Mị đã đứng chặn
ở cửa, nàng làm ngơ bước qua luôn, tuy nhiên hắn lại đột ngột duỗi tay ra,
bắt lấy nàng.

Thân hình hắn cao to, cánh tay dang rộng, Phù Dao không chen vào

được, lọt thỏm vào trong lòng hắn, nàng muốn tránh nhưng hắn lại ôm chặt
eo nàng, đặt cằm trên đầu nàng, nói thật nhỏ: "Ta từng nghĩ không nên tới
gần cô..."

Phù Dao lập tức mạnh miệng nói, "Vậy thì làm ơn hãy tránh xa ra."

"Nhung mà bây giờ ta lại đổi ý rồi."

"Huynh lại bị sốt hả? Nghe không hiểu gì hết đó." Dao đưa tay lên sờ

trán hắn, Ám Mị bắt lấy tay nàng, nắm tay nàng đặt tay lên mặt mình, nói
rành mạch, "Đúng vậy, tâm bị lửa đốt đến tỉnh táo."

Gian phòng vắng vẻ, chàng trai đứng đối diện cô gái, lòng bàn tay nàng

đang dán trên mặt hắn, cả hai cùng im lặng, hơi thở đè nén, u mỹ khó tả
thành lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.