PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1361

một trên đời, nàng nhìn về hướng Ám Mị rời đi, lại sờ lên vành tai của
mình, thật lâu sau, khẽ buông tiếng thở dài.

Hiên Viên ngày 21 tháng chạp năm Chiêu Ninh thứ mười hai, ngày đông

rét lạnh, nước đóng thành băng, núi non trùng điệp nơi biên giới giữa Hiên
Viên và Đại Hãn ngàn dặm phủ tuyết, lặng im sừng sững giữa trời cao đất
rộng, nhìn xuống biên giới canh phòng nghiêm ngặt của hai nước.

Mùa đông năm nay rất lạnh, đêm qua thậm chí còn có một trận tuyết lớn,

tuyết phủ dày trên mặt đất, nhà nhà đóng cửa sưởi ấm, tuyết phủ trên mặt
đất bằng phẳng như một tấm thảm trắng muốt, không một dấu chân người.

Sáng sớm, ánh bình minh nhàn nhạt trải sắc đỏ trên nền tuyết trắng, an

yên tươi đẹp.

Bỗng có tiếng đạp tuyết "lạo xạo lạo xạo" từ xa dần dần truyền tới, theo

đó là tiếng ồn ào, trên nền đất tuyết xuất hiệp vô số dấu chân liêu xiêu.

"Con mẹ nó, thời tiết này mà còn phải ra ngoài canh gác!"

"Không phải là sợ Hãn quân đối diện làm loạn sao, thát ra cũng chỉ là

phô trương thanh thế, Hoàng đế của bọn họ còn đang ở bên chúng ta mà."

"Ta nói cái thòi tiết quái quỷ này, người ta còn không phải là đang ngồi

dài ra trong lều sưởi ấm sao, đánh giặc? Đánh kiểu gì?"

"Trịnh hộ quân cũng thật là, không coi chúng ta là người!"

Tiếng nói chuyện ồn ào phá đi không gian tĩnh lặng sau trận tuyết rơi,

những binh lính thủ quân ở biên giới phía đông bắc Hiên Viên uể oải xách
theo đao kiếm khó khăn lận lội đi tới, bọn họ là tiểu đội phụ trách tuần tra
biên giới ngày hôm nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.