PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1788

trẻ con rồi ngồi lên đùi một nam nhân.

Lồng ngực phía sau lưng nàng vô cùng ấm áp, tay hắn vô cùng nhẹ

nhàng, đôi bàn tay thường dùng để đánh đàn pha trà, vẽ thư vẽ tranh kia
nhẹ nhàng xoa đầu nàng, chạm nhẹ vào trái tim nàng, giống như dây tơ,
khiến cho tâm trạng căng thẳng nãy giờ của nàng trở nên bình tĩnh, an yên,
nàng cảm thấy không có gì ấm áp hơn lồng ngực kia.

Hắn để đầu nàng dựa vào vai hắn, dùng lược chải mái tóc lộn xộn, rối

tung vì lâu không được tắm gội của nàng, chải từng tý một vô cùng cẩn
thận, nàng như không cảm thấy đau một chút nào.

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, hắn mới chỉ hơn mười tuổi, ở thế giới

trước, con trai mà hơn mười tuổi thì suốt ngày đánh nhau, trêu chọc, bắt nạt
con gái, thế mà cậu thiếu niên này lại trầm tĩnh, dịu dàng như nước, nhẹ
nhàng chải đầu cho nàng, gỡ từng lọn tóc của nàng một cách dễ dàng. Nàng
nghiêng đầu nhìn hắn, song chỉ có thể nhìn thấy cái mũi thẳng, cái cằm
tuyệt đẹp, đôi môi cong cong và những đường nét hoàn hảo, nàng muốn
nhìn tất cả vẻ đẹp của hắn bèn nghiêng hẳn người ra nhìn, hắn vỗ đầu nàng
cười: "Không ngoan chút nào."

Nàng cười với hắn, đột nhiên nghĩ rằng, hắn khác với người khác quá,

trưởng thành sớm, mất đi sự nghịch ngợm của thiếu niên, có lẽ cũng giống
như nàng, đều là những người từng bị tổn thương, lạnh lùng. Giống như
nàng, lúc nào cũng cười, quen với việc cô đơn trong bóng tối, càng nhìn,
càng thấy đáng thương.

Hắn tốt với nàng như vậy có phải vì hắn cảm thấy nàng và hắn đều giống

nhau?

Hắn chải tóc cho nàng xong, dùng tay vuốt vuốt tóc nàng sau đó định búi

tóc cho nàng, nhưng Hoàng tử vốn sống sung sướng, biết chải đầu là tốt rồi,
đừng hy vọng hắn biết búi tóc, cố gắng mãi vẫn không búi được, hắn lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.