PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1886

Mạnh Phù Dao quay người lại, cười với Trưởng Tôn Vô Cực rồi đáp:

"Một con chim."

"Nó không cho nàng mượn đôi cánh sao?" Trưởng Tôn Vô Cực ngẩng

đầu lên nhìn theo hướng đó.

Mạnh Phù Dao bước đi về phía trước, thờ ơ: "Ai mà biết được!"

Trưởng Tôn Vô Cực yên lặng đứng đó, một lúc lâu sau mới cất tiếng thở

dài.

Toàn Cơ ngày 18 tháng 5, năm Đoan Minh thứ nhất, một ngày oi bức

ngột ngạt, không mưa.

Vào buổi sáng sớm, Phượng Toàn tỉnh lại, cảm thấy nặng trĩu trong lòng,

thấp thỏm bất an, mờ mịt giống như tiết trời đầu hạ đầy mây đen này. Ông
ta bàng hoàng nhìn lên mặt tường, thấy một giọt nước lóng lánh ngưng tụ
lại trong khí trời ấm ướt, hốt hoảng nhớ ra đã từ lâu lắm rồi không ai đến
thăm ông ta.

Sau đó lại nghĩ, thái y đã nói từ sớm rằng với bệnh tình này, ông ta

không thể sống qua nổi tháng Tư, tại sao đến bây giờ vẫn bình an vô sự?
Nhưng mà phương thuốc gần đây quả thực rất tốt, tinh thần ông ta đã tốt
lên rất nhiều, đặc biệt là đôi mắt đã không nhìn thấy mọi thứ từ lâu, gần đây
ngày một sáng hẳn lên. Ông ta vừa nghĩ như vậy, vừa cảm thấy nực cười,
cũng thoái vị rồi, thị lực còn sáng lên để làm gì, lẽ nào vẫn còn những
chuyện cần ông ta tận mắt chứng kiến sao?

Đang suy nghĩ ngẩn ngơ như thế, đột nhiên ông ta nghe thấy tiếng huyên

náo phía đối diện vang lên, ông ta loạng choạng đi đến bên cửa sổ, thò đầu
ra nhìn.

Cửa cung đang mở, cánh cửa điện thờ cúng bài vị tổ tiên ở phía đối diện

cũng đang mở, có rất nhiều thợ thầy đi đến, dưới sự chỉ huy của thái giám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.