PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1900

xuống lại hiện ra phong thái nhàn nhã như ẩn sĩ và cốt cách đẹp tựa thiên
tiên.

Minh Châu rơi xuống Dao Đài(*), thuyền trôi bập bềnh chốn Bồng Lai.

Các cảnh trí kia đều cực đẹp, thế mà lại không sánh bằng cảnh múa kiếm
trong trăng giờ phút này, nhanh nhạy cùng tao nhã, mạnh mẽ cùng uyển
chuyển lồng vào nhau.

(*) Dao = Ngọc

Sông sao mênh mông bất tận, trăng mờ soi nền cát lạnh, bóng hình múa

kiếm màu đen in trên ánh trăng bàng bạc, dáng người cầm kiếm cũng
không thiếu phong lưu, đẹp tựa như tranh.

Cảnh tượng này, hình như nàng đã từng nhìn thấy trước đây.

Mạnh Phù Dao ngây ngốc ngồi, nhìn người nọ chầm chậm bước đến,

dường như thời gian quay trở lại hôm đó hai năm trước đây, khi hai người
lần đầu gặp nhau, không biết vì sao khoé mắt nàng đột nhiên hơi đỏ.

Lần đầu gặp nhau, hai năm trước, lúc nàng bị phản bội và phải sống khổ

cực trong hang động trên núi phía sau Huyền Nguyên, lúc ấy người nọ ở
trong sơn động đối diện trên vách núi, tiêu sái múa kiếm dưới trăng.

Lúc đó nàng đã rất bất ngờ, không biết được rằng bóng hình ấy từ nay sẽ

là một phần không thể thiếu trong cuộc đời nàng.

Đến thời điểm này, kỹ năng múa kiếm phóng khoáng điêu luyện của

người nọ đã tăng thêm một bậc, tâm tình của nàng lại càng phức tạp khó
diễn giải hơn, giờ đã chẳng thể thản nhiên xem như không có chuyện gì tựa
lúc ban đầu.

Vành mắt đỏ hoe, mọi thứ trước mắt nàng trở nên mơ hồ trong chốc lát,

người múa kiếm dưới trăng đó lại đột nhiên không thấy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.