PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1901

Đống lửa trước mặt đột nhiên nhảy múa, làm cho ngọn lửa đỏ như vỏ

quýt càng sáng thêm hơn. Cành cây trên đỉnh đầu nàng rơi xuống khiến cho
ngọn lửa càng cháy mạnh, Mạnh Phù Dao không ngẩng đầu, cắn chặt môi
nhìn cành cây không ngừng rơi xuống, không nói lời nào.

Trước mặt nàng đột nhiên rủ xuống tà áo màu tím nhạt thêu hoa văn

chìm bằng chỉ bạc, không ngừng đưa qua đưa lại, ánh sáng lấp lánh từ sợi
chỉ bạc theo tà áo đong đưa uyển chuyển như dòng sông chảy cuồn cuộn
qua nơi khô cạn.

Trên đỉnh đầu có tiếng đong đưa khẽ khàng của cành cây, có thể tưởng

tượng ra có kẻ đang cẩn thận tỉ mỉ mô phỏng lại động tác của ai kia. Người
nọ đang nằm nghiêng trên một nhành cây vừa nhỏ vừa giòn, rõ ràng người
ta nhìn thấy được vóc dáng của hắn rất cao lớn, nhưng lại cảm giác nhẹ như
một áng mây bồng bềnh; rõ ràng tư thái nhàn nhã, nhưng lại khiến người ta
bất giác ngước nhìn như đứng trước một ngọn núi sừng sững hiên ngang.

Hắn thong thả ném từng nhánh cây - Mỗi lần một nhánh, nhánh cây

loáng một cái vút qua chuẩn xác rơi vào đống lửa. Một nhánh rơi vào lại
thêm một nhánh, nhánh cây tăng dần, dần dần tạo thành một đống củi hình
vòm cung, khiến cho đống lửa kia càng cháy càng thêm mạnh.

Mạnh Phù Dao vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy- Nàng biết nhưng

nàng không quan tâm, nàng muốn xem hắn định chơi trò gì.

Từ trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng kẽ cười, Mạnh Phù Dao bắt đầu

đếm thầm: một, hai.....

Nàng chưa đến đến ba, người nọ đã bình tĩnh nhảy từ cành cây trên đỉnh

đầu nàng xuống cành cây khác thấp hơn.

“Cô nương, đêm sương giá rét, ta rất lạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.