PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1904

hực lên tiếng: “Trưởng Tôn Vô Cực, huynh đang làm chuyện vớ vẩn gì
thế?”

“Ai hiểu được nỗi tương tư của ta? Ai hiểu được sự lo lắng trong lòng

ta?” Trưởng Tôn Vô Cực không hề nhượng bộ, vẫn ôm chặt nàng: “Ta đợi
nàng bận xong đã lâu rồi, đợi nàng nghĩ thông cũng rất lâu, đến ngày hôm
nay, ta không thể chịu đựng nổi nữa.”

Mạnh Phù Dao Không chịu nổi nữa liền cười, nói: “Trước đây ta thấy

Chiến Bắc Dã bá đạo đến mức hiên ngang oai hùng đây khí phách, bây giờ
nhận ra người thật sự bá đạo là huynh mới đúng.”

“Đêm nay trăng thanh gió mát, chúng ta không nên lãng phí thời gian

nhắc đến kẻ không liên quan.” Trưởng Tôn Vô Cực thờ ơ đáp, “Xa cách đã
lâu, vất vả lắm mới được ôm nàng vào trong lòng, thời khắc quý giá như
vậy, ta cũng không muốn tranh luận với nàng xem ai có lý hơn.”

“Hơn nữa”, hắn liếc Mạnh Phù Dao, con ngươi trong bóng đêm sâu thăm

thẳm “Vốn dĩ là một người tiêu cực, ta tự xấu hổ tự hối hận, tự thu mình ở
một chỗ tự đau thương, mà với tính cách của nàng, hẳn là sẽ vui vì nghĩ từ
nay bớt chuyện bớt lo, cũng sẽ không vì ta tự trách mà an ủi ta, thế là
khoảng cách càng ngày càng xa, cho đến khi nàng được như ý nguyện ở
vách núi trên cao ấy... coi như ta đã hiểu rõ lòng nàng rồi. Nàng không
muốn thay đổi vậy thì ta sẽ thay đổi.”

“Hôm nay huynh nói nhiều thật đấy.”

Mạnh Phù Dao thong thả tiếp lời:

“Kì thực giữa người với người có khoảng cách vẫn tốt hơn, thật đấy,

Trưởng Tôn Vô Cực, đến ngày hôm nay nỗi lòng của ta huynh chắc cũng
hiểu rõ rồi, chuyện trước đây ta chưa từng để trong lòng, không để ý đến
huynh chỉ vì muốn tốt cho huynh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.