PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1906

cuộc vẫn không tránh được, bất luận đi đường vòng thế nào vẫn là không
tránh khỏi đâm vào bức tường đó, vậy là ai đang thao túng việc này?”

Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc.

“Đó là ý trời.” Mạnh Phù Dao nói, “Ý trời đi theo chúng ta, dõi theo ta, ý

trời an bài ta từng bước từng bước đi đến hiện tại, nếu như nói trong lần
gặp đầu tiên ở Thái Uyên ta vẫn mơ hồ chưa định rõ mong muốn của mình
trong tương lai, thì đến hiện tại ta đã hoàn toàn xác định được con đường
mà mình sẽ đi, ta tin rằng ông trời sắp đặt cho ta đi đến bước đường này
chính là để cho giấc mơ của ta cuối cùng trở thành hiện thực.”

“Ta là khách qua đường”, Mạnh Phù Dao quay đầu, nhìn thảo nguyên

dưới ánh trăng mờ mờ trong mắt Trưởng Tôn Vô Cực, “Ta chỉ là khách qua
đường, cho dù để lại vết tích gì, đều chỉ là trong suốt, huynh xem, đến cả
thân thế của ta, thứ đáng bận tâm nhất, đến nay cũng bị rũ bỏ một cách sạch
sẽ.”

“Cái nàng bận tâm nhất không phải là thân thế.” Trưởng Tôn Vô Cực rất

lâu sau mới đáp lời, “Mà là người sẽ ở bên nàng mãi mãi.”

“Mãi mãi...” Mạnh Phù Dao thở dài, ánh mắt dần dần chuyển đến những

ngôi sao sáng trên dải ngân hà, không nói gì nữa.

Mãi mãi là gì? Cuộc đời ta mãi bị gián đoạn, viên mãn ở thế giới này thì

sẽ bị ngắt đoạn ở thế giới khác, không thể có được cả hai.

“Phù Dao...”

Trưởng Tôn Vô Cực áp môi mình vào môi nàng, hơi thở ấm nóng phảng

phất trên gò má nàng, “Nhìn ta đi... nàng nhìn ta đi... ánh mắt của nàng cứ
luôn xa xăm... tại sao không thể nhìn người ở ngay gang tấc...”

Mạnh Phù Dao nhắm mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.