PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1909

Được.

Đặt sự tin tưởng lớn nhất trong kiếp này vào huynh.

Trưởng Tôn Vô Cực thở phào, thoáng cái ánh mắt liền sáng lên, hắn khẽ

cười, ôm chặt Mạnh Phù Dao nằm xuống cành cây một cách thoải mái.

Hai người nằm dài trên ngọn cây ngắm trăng, trên ngọn cây phát ra tiếng

sàn sạt, làn gió mang theo hơi ẩm của tiết trời đầu hạ, họ tỉ mỉ hít thở mùi
hương đặt trưng của người bên cạnh, nhìn ánh trăng và những đám mây
bay qua lại như thoi đưa, sắc đêm lạnh lẽo xanh biết như ngọc, màu trời
như nước.

Lúc này đây, trời rộng trăng tròn, giấc mộng ngắn ngủi, ngày tháng còn

dài, ai có thể đi tiếp giấc mơ của mình, sống thanh bạch, cưỡi chim loan?

Rất lâu sau, có tiếng líu ríu trầm thấp phát ra từ ngọn cây.

“Thật đẹp... không biết còn có thể ngắm bao lâu nữa.”

“Ta biết.”

“Hả?”

“Một đời.”

Mạnh Phù Dao bị tiếng gào thét kì lạ trong đêm làm cho tỉnh dậy.

Âm thanh đó từ một nơi rất xa truyền đến, thoạt đầu không đến mức to

lắm, nhưng sức lan truyền cực mạnh, dường như vừa mới cất lên lập tức đã
vượt qua thảo nguyên mênh mông truyền đến tai hai người đang ngủ ở trên
ngọn cây. Mạnh Phù Dao ngồi bật dậy, nhìn thấy một luồng gió đen không
biết từ đâu cuộn tới, cuộn lấy khói bụi rồi lao đi vùn vụt, cùng với đó là
tiếng vó ngựa vang dồn dập đến chấn động, lập tức bổ nhào xuống bộ lạc
du mục nhìn có vẻ không nhỏ ở hạ lưu sông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.