PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1935

“Khảo cổ?” Lão chim lửa ngạc nhiên, âm điệu nghi hoặc tương đương

với bốn trăm người đang cãi nhau trực tiếp vang lên tận trời, “Là loại võ
công nào?”

Mạnh Phù Dao thở dài một hơi, bỏ đi, cho dù vòng vèo thế nào để chửi

xéo lão ta thì cũng tốn công vô ích.

Chim lửa lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện, nói: “Này, tiểu

tử, ngươi cứ đuổi theo ta mãi làm gì thế? Đây là vợ của đồ đệ ta, nam nữ
thụ thụ bất thân, ngươi cách xa ra một chút.”

Mạnh Phù Dao quay lưng về phía đó, lại bị điểm huyệt, không nhìn thấy

Trưởng Tôn Vô Cực, nhưng lại nghe thấy giọng điệu mang theo tiếng cười
quen thuộc của hắn: “À? Vậy sao? Nhưng mà tiền bối người nhầm rồi, cô
nương này là vợ của tại hạ, vãn bối đuổi theo vợ của mình thì có gì là sai?”

“Nói láo!”, lão chim lửa trợn mắt, “Người đồ đệ nhà ta thích chính là vợ

của đồ đệ ta, làm gì đến lượt người ngoài như ngươi!”

“Hóa ra là vì đồ đệ nhà ngài”. Trưởng Tôn Vô Cực cười, “Có điều ngài

không biết sao? Năm ngoái đồ đệ nhà ngài đánh cược với ta bị thua nên đã
tặng nàng ấy cho ta rồi".

Mạnh Phù Dao mím môi, Trưởng Tôn Vô Cực nói dối gạt người mà

không hỏi trước, tại sao lại tặng cho hắn? Tại sao lấy ta ra đánh cược? Hừ!
Giờ cứ sung sướng đi, đợi khi ta nhổ được con chim này ra rồi, ta sẽ chỉnh
đốn huynh sau.

“Tặng cho ngươi?” Lão chim lửa trợn tròn mắt, bán tín bán nghi, “Tại

sao ta chưa từng nghe nói?”

“Này", Trưởng Tôn Vô Cực lấy ra vật gì đó đưa qua đưa lại, cười nói:

“Ngài chắc không thể không biết cái này chứ? Đây là lễ vật của Đế vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.