PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1944

Không ngã.

Lôi Động vẫn ngồi vững như núi, ánh mắt còn sáng hơn nàng, nói:

“Nướng mấy con nữa đi”.

Mạnh Phù Dao sụp đổ - thuốc mê thượng hạng trăm lần thử không bại

mà nàng lấy của Tông Việt, tại sao không có một chút tác dụng nào với con
chim lửa này vậy?

“Ngươi đã cho một vốc thuốc thay vào chăng?” Lão già lửa đỏ liếm môi

ngụ ý như là vẫn chưa đủ, “Nữ nhân chính là nữ nhân, cho dù làm độc dược
thuốc mê, đều phải làm cho nó có vị ngọt như đường. Lão phu mười mấy
năm không được ăn rồi, cũng rất nhớ.”

Mạnh Phù Dao giật giật – dám chắc lão già này trước đây đã uống độc

của sư phụ Tông Việt để luyện dạ dày...

Hạ độc thất bại, Mạnh Phù Dao không có tâm trạng quấy nhiễu Lôi

Động, bất mãn nằm xuống, vẫn chưa nằm xuống hẳn hoi thì đã bị Lôi Động
một tay nhấc lên: “Thêu hoa! Thêu hoa!”

Mạnh bệ hạ lấy tư thế như hổ vồ lấy chiếc kim thêu, mù mờ nói: “Thêu

hoa, thêu hoa...”

Lôi Động thoải mái nằm xuống, gác chân lên, ánh mắt nhìn Mạnh Phù

Dao đưa từng đường kim mũi chỉ, cảm thấy nữ nhân trong dáng vẻ này mới
đẹp nhất, hiền lành nhất, coi như có mấy phần xứng đáng với Nhã nhi rồi,
thậm chí trên mặt lão còn lộ ra nụ cười vui vẻ, mơ màng ngủ thiếp đi.

Mạnh Phù Dao nghe thấy tiếng ngáy như sấm của lão, lập tức lại vui

mừng, giơ tay ra hiệu cho Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực vừa
mới bay được một bước, lão già lật người hô lên, cánh tay dài vô ý mà như
hữu ý vừa vặn khua qua vai Mạnh Phù Dao đập một phát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.