PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1950

hơi nhẹ nhõm, nghĩ rằng dù sao Lôi Động cũng không đến mức hại Trưởng
Tôn Vô Cực, nàng muốn trốn thoát từ trong tay Lôi Động cũng không hề
dễ, huynh ấy có trông chừng cũng không cần gấp, mau chóng xuống núi trú
mưa là chuyện bình thường.

Lôi Động quay đầu đi, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên đánh một chưởng

xuống núi, phát ra tiếng vang ầm ầm, bụi đá bay mù mịt, những hòn đá lớn
nhỏ bắn ra tứ phía, trong chớp mắt năm đấm to bằng cái bát đã làm cho núi
đá bị lõm vào một hố lớn, Lôi Động đấm tiếp vài quyền, cái hố lớn càng
ngày càng sâu, lão lại có thể dùng quyền bằng tay trần “đấm ra” một cái
hang động ở trên núi.

Do thân dưới cuae Mạnh Phù Dao không động đậy được, nàng giơ tay

đẩy hòn đá đang chắn đường ra, ánh mắt đầy tức giận nhìn Lôi Động,
mắng: “Đúng là con tê tê!”.

Lôi Động lại đột nhiên giơ tay túm lấy nàng, để vào trong hang, “Được

nuông chiều từ bé! Ngủ đi!”

Một lúc sau lão lại ném Nguyên Bảo đại nhân vào đó.

Mạnh Phù Dao rên rỉ, run rẩy vì quần áo bị ướt, nhìn lão già đầu đội trời

chân đạp đất đang ở dưới trời mưa như trút nước cộng với “Vũ điệu điên
cuồng của rắn vàng”, chiếc đầu trọc sáng bóng đón nhận lấy từng đợt sấm
từ trên trời khiến nàng không chịu nổi, vô cùng thương xót làu bàu:

“Chiến Bắc Dã đáng thương...”

Nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên nhìn thấy đằng trước có một bóng người

lướt qua, Mạnh Phù Dao thò đầu xuyên qua màn mưa, lúc này chợt cau
mày lại, sao Trưởng Tôn Vô Cực lại trở về rồi?

Dưới nách hắn hình như kẹp một vật gì đó, hắn đi xuyên qua màn mưa

giống như một cơn gió, ngẩng đầu lên, ném vật đó qua chỗ nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.