PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1951

Mạnh Phù Dao giơ tay đón lấy, là một chiếc áo mưa, phía trong áo mưa

bọc một túi đồ, trong túi đồ có bộ y phục sạch sẽ của nữ nhân du mục, y
phục giày dép đều đầy đủ cả, thậm chí... ngay cả nội y cũng có nốt.

Mạnh Phù Dao trợn mắt lặng nhìn cái dùng để bó ngực của nữ nhân thảo

nguyên một lúc lâu, một đống màu hồng hồng...

Nhìn một lúc lâu nàng mới nghĩ ra, Trưởng Tôn Vô Cực lấy ở đâu ra bộ

y phục này> Hắn phải chạy trong mưa gió tầm tã bao nhiêu dặm mới tìm
thấy một cái nhà? Hoặc là hắn vừa vượt qua ngọn núi này, để tìm cho nàng
một bộ y phục sạch sẽ?

Rõ ràng biết rằng nàng đã đạt đến trình độ cho dù bị mưa ướt thì cũng

không vấn đề gì, chỉ là bộ y phục ướt sau khi hong khô mặc lại sẽ không
thoải mái lắm mà thôi, vậy mà hắn vẫn còn bất chấp đêm tối mưa gió chạy
hàng chục dặm, chỉ bởi vì muốn tìm cho nàng một bộ y phục thoải mái.

Có một người, không vì sự mạnh mẽ của nàng mà lơi lỏng chăm sóc bảo

vệ nàng, trong đáy lòng người đó cho dù nàng có đôi cánh bay cao đến đâu,
dù là thẳng đến tận trời xanh, thì vẫn sẽ mãi mãi chỉ là cô gái nhỏ bé mà
người ấy có trách nhiệm phải chở che.

Mạnh Phù Dao mân mê bộ y phục, nhìn về phía đối diện, Trưởng Tôn

Vô Cực đang cười trong màn mưa, thấy nàng nhìn về phía mình bèn khoác
áo mưa lên ngồi xuống, nhưng cả người sớm đã bị ướt sũng, mặc hay
không mặc cũng không có gì khác nhau nữa. Mạnh Phù Dao khẽ thở dài,
nghĩ đến vị Thái tử “Kim tôn ngọc quý” từ lúc đi theo nàng chỉ toàn phải
chịu khổ, mà đáng ra với thân phận của mình thì hắn sẽ không phải trải
qua. Phải ngủ ngoài trời, phải ăn món dân dã, phải dầm mưa, phải chịu
đánh, phải liều mạng chạy điên cuồng trong mưa để tìm một bộ y phục,
phải làm những việc mà ngay cả các nam tử đang theo đuổi nữ tử khác
cũng không làm được... đúng là mệnh khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.