PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1953

Mạnh Phù Dao rất không có lương tâm chỉ vào Lôi Động – là lão già

muốn đi.

Nguyên Bảo đại nhân chạy hết vận tốc đến tìm lão Chim lửa, lão già sấm

“Hửm?” một tiếng, phẫn nộ quát: “Bánh hôm qua ta cho ngươi tại sao
không ăn? Đáng đời!”

Mạnh Phù Dao khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn trời: “Chuột mập

này đã từng cứu Đế quân Đại Hãn một mạng, lúc ở Đại Hãn, tiền lương
một ngày trong cung của nó tương đương với một trăm hai mươi lượng bạc
trắng, không ngờ hôm nay lại phải chịu thảm cảnh bị ngược đãi đến chết
đói dưới tay Sư phụ của Đế quân Đại Hãn, đúng là vong ân phụ nghĩa, qua
cầu rút ván...”

Lão già nghe được một nửa liền moi đồ trong túi, móc ra một quả màu

trắng trắng giống như quả Phục Linh, Nguyên Bảo đại nhân vừa nhìn thấy
mắt lập tức phát sáng, chạy đến cướp lấy rồi chạy, Mạnh Phù Dao nhìn mà
ánh mắt sáng quắc, bắt đầu đánh giá lại Sư phụ của Đế quân Đại Hãn bằng
ánh mắt khác, cảm thấy hình như trên người của lão già này có rất nhiều
thứ tốt? Không cướp thì không có, mà cướp rồi cũng không thể cướp hết,
tốt nhất là nên bồi dưỡng tình cảm với lão trước để lão moi hết những đồ
quý giá ra coi như phí tổn thất cái đã.

Đợi vơ vét sạch sẽ tài sản của lão rồi, thì tiếp tục vơ vét đồ đệ của lão,

Mạnh Phù Dao cắn ngón cái, cười đến là gian tà.

Ngày thứ hai, học thuộc “Nữ giới”, “Nữ tắc, “Nữ huấn” – những quyển

sách này được viết từ trăm nghìn năm nay để đánh giá và tẩy não nữ tử hiền
đức.

“Nữ Giới, bảy bài – Bi Nhược, Phụ Nữ, Kính Cẩn, Chuyên Tâm, Khúc

Tòng, Thúc Muội”. Mạnh Phù Dao bị Lôi Động xách vào trong một cái lều,
uống trà của dân du mục, ôm sách lớn tiếng đọc, “Thức khuya dậy sớm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.