PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2013

Tất cả mọi người đều chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng đều bởi vì khinh

công của nàng ấy tiến bộ vượt bậc nên từ đầu đến cuối vẫn không ai đuổi
kịp được.

Mắt thấy Nhã Lan Châu không hề có ý định chạy xuống núi, lại điên

cuồng chạy vào trong chân núi, mà ở đó, có một cái sườn núi âm u hơi gãy
nghiêng về phía trước, trên vách đá là màn sương mù mịt còn phía dưới là
một vực sâu không thể nhìn thấy đáy.

Mạnh Phù Dao nhìn thấy tình hình xấu càng lúc càng xấu đi, nhanh tay

nhấc Nguyên Bảo đại nhân từ trong ngực ra ném lên phía trước: “Chuột
mập, ngăn cản cho ta!”

Nàng chỉ vào Nhã Lan Châu, người mà trước giờ cứ nhìn thấy Nguyên

Bảo đại nhân là lại cảm thấy thích thú, và có thể hơi hơi tỉnh táo một khắc.

Nguyên Bảo đại nhân nhảy trên không trung, một đường sáng trắng lóe

lên, cuối cùng nó cũng đứng trên vai của nàng ấy, nó liều mạng kéo lỗ tai
của Nhã Lan Châu lại, chíp chíp hét vang ở bên tai nàng ấy, rồi lại thử tát
tai nàng ấy, nhưng mà đôi mắt như trân châu của Nhã Lan Châu từ đầu đến
cuối không hề xao động, không có bất kỳ phản ứng gì đối với tất cả hành
động của Nguyên Bảo đại nhân, vẫn cứ dũng mãnh một đi không trở lại
chạy đến cái đích kia như bị quỷ ám.

Nếu không làm gì không những không cứu được Nhã Lan Châu, ngay cả

Nguyên Bảo đại nhân cũng sẽ bị rơi xuống vực thẳm, đôi mắt tròn của
Mạnh Phù Dao đỏ lên, dường như nghe thấy sau thân mình có tiếng gió tạt,
vù một tiếng y phục bay lên, Trưởng Tôn Vô Cực đã từ bên cạnh người
nàng vụt lên trước, giơ tay tóm Nhã Lan Châu tứ đằng sau.

Lúc này chỉ còn cách sườn núi gãy phía trước có mười trượng, tay của

Trưởng Tôn Vô Cực tưởng chừng như đã túm được bả vai của Nhã Lan
Châu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.