PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2057

dựng lên.

Nhã Lan Châu vừa ngồi xuống, còn chưa ngồi vững, Khang Xuế đã thình

lình cất lời: “Vương hậu rất nhớ người.”

Giọng nói của gã rất nhỏ, âm thanh không giống từ trong cổ họng phát ra

mà là từ trong ngực ép ra, từng chữ từng chữ rất mơ hồ nhưng lại rất rõ
ràng, mang theo âm đuôi uốn lại và lực độ sắc nhọn.

Thân hình Nhã Lan Châu run rẩy.

Mạnh Phù Dao suýt chút nữa phun ra câu “Đê tiện!”

Tên khốn này nhân lúc Châu Châu còn chưa chuẩn bị xong đã tập kích,

câu đầu tiên còn là câu đòi mạng như vậy.

Châu Châu vừa biết tin mẫu thân đã chết, đây cũng là điểm yếu nhất

trong lòng nàng ấy. Câu này của Khang Xuế lập tức khiến tinh thần nàng ấy
nổi loạn!

Nàng ấy ngơ ngác nhìn vào không trung, vành mắt dần đỏ lên, nghẹn

ngào kêu: “Mẫu hậu...”

“Ngài muốn nói điều gì với vương hậu?”

Khang Xuế nhìn chằm chằm đôi mắt nàng ấy, chậm rãi hỏi:

“Mọi người đã một năm nay không gặp nhau, bà ấy muốn nghe người

nói.”

“Mẫu hậu...” Nhã Lan Châu lung lay thân hình, “... con sai rồi”

Giọng của nàng ấy rất nhỏ song lại rất bi thương. Giọng nói của thiếu nữ

yết ớt nhở bé không thể quay lại những ngày rạng rỡ tự do từ quảng trường
truyền ra, như một đóa hoa rời khỏi ngọn cây chầm chậm rơi xuống, thê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.