PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2058

lương mà bất lực làm người khác thắt lòng. Âm thanh chói tai trên quảng
trường dần dần biến mất, mọi người tập trung lắng nghe.

Mạnh Phù Dao cũng run run, Châu Châu nói nàng ấy sai rồi. Đứa bé

này... đứa bé này muốn nói cái gì sai rồi? Đứa bé trong sáng từ trước đến
nay đều kiên trì, từ trước đến nay đều thích tiến lên phía trước giống nàng,
tại sao lại nói mình đã sai?

“Sai chỗ nào?” Khang Xuế không hề thả lỏng, hỏi rõ ràng từng câu một.

“... Con không nên bỏ người lại, bỏ mọi người lại...” Nhã Lan Châu nhìn

về hướng mẫu thân trong không trung, thì thào: “Ngày mà còn chạy ra
ngoài, thực ra người biết hết. Bọc đồ phía ngoài cửa cung là người để lại
cho con... Con... con lúc đó đã hướng về tẩm cung của người khấu lạy...
Người có biết không?... Cách đây nửa tháng là sinh thần của người, con...
con đã vái đầu trước rồi... là con bất hiếu... con bất hiếu...”

Mạnh Phù Dao nâng tay áo, chầm chậm che khuôn mặt lại.

Nếu không lấy thứ gì lấp kín đôi mắt, chỉ sợ nước mắt nàng sẽ nhanh

chóng rơi xuống.

Châu Châu... Châu Châu...

Cuộc sống của muội rực rỡ như ngọc lưu ly nhưng cũng đau khổ như

ngọc lưu ly dễ vỡ dễ tan.

Trên quảng trường hoàn toàn tĩnh lặng, ai nấy đều nghe thấy những lời bi

thương sám hối của thiếu nữ Vương tộc thân mang đầy tiếng xấu, nghe
được nỗi đau và nỗi thê lương bất tận từ trong ngữ điệu của nàng ấy.

Khang Xuế lại mỉm cười đắc ý. Nhã Lan Châu còn dễ khống chế hơn so

với tưởng tượng của hắn. Trong lòng nàng ấy chất đầy đau khổ và vấn
vương, nhìn thì có vẻ kiên cường nhưng thực chất thương tích đầy mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.