PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2059

Dường như không cần phí mảy may chút sức lực thì gã cũng có thể nắm
chắc tinh thần của nàng ấy, chỉ cần ngoan độc dồn thêm chút sức, đứa trẻ
này không chết cũng điên.

“Nếu đã biết mình bất hiếu tại sao còn bỏ nhà ra đi như vậy?” Khang

Xuế dùng giọng điệu than vãn, bắt chước sự tiếc nuối và đau đớn của một
người làm mẹ, “Ta rất nhớ con... rất nhớ con...”

“... Con... con...”

Nhã Lan Châu run rẩy cả người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không,

ngón tay co giật nắm chặt mẫu thân nàng ấy tưởng tượng ra trong không
trung. Dường như đang xuyên qua không gian âm dương cách biệt, nàng ấy
túm chặt góc áo thấm đượm hương thơm quen thuộc của mẫu thân, cảm
giác thắm thiết tột cùng nhập vào trong tim khi ngửi thấy hương thơm quen
thuộc đó. Đột nhiên như bị sét đánh, cả người Nhã Lan Châu chấn động
ngã nhào xuống đất, gào khóc nức nở...

“... Con yêu chàng!”

“Con yêu nam tử đã gội đầu cho Mẫu phi của chàng! Con không cần

những tên đàn ông Phù Phong có thể nhấc chân đá bay chậu nước mà thê tử
bưng lên!”

“Phụ vương yêu người thế nhưng lại có ba mươi tám Vương phi! Cả

cuộc đời người đều lặng lẽ oán than, nạp cho Phụ vương từng người rồi lại
từng người phi tử. Người sớm già đi, đó là vì đêm đêm không thể an giấc.
Con không muốn giống như Mẫu thân!”

“Con nghe thấy chàng nói với Mẫu phi sẽ cưới cho bà một nàng dâu, chỉ

một người. Chàng bê nước, con dâu sẽ nhẹ nhàng gội đầu cho mẹ chồng,
con... con muốn là một phần trong gia đình ba người ấy...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.