PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2122

nhớ ra, môn võ công mà mình đang luyện ở tầng cuối cùng có bước đột phá
hết sức quan trọng, tu luyện bình thường không dễ đạt được, cần phải rơi
vào chỗ chết rồi sống lại, không biết có phải là như thế không?

Còn là môn võ công gì, tầng cuối cùng là cái gì, nàng quên hết cả rồi.

Buổi tối nàng trở lại phòng chứa đồ, đưa tay điểm huyệt đạo của Tiểu

Hổ, dùng chân lực đả thông kinh mạch của hắn.

Lúc làm những việc này, nàng lờ mờ nhớ đến điều gì đó, hình như rất lâu

về trước, cũng có người từng làm việc như thế cho nàng.

"Phù Dao... nàng phải mạnh, mạnh hơn ta thì càng tốt."

Đây là giọng nói của ai? Trầm thấp ưu nhã như làn gió biển đêm nay,

mềm mại mang theo nỗi bận lòng bay đến, nhẹ nhàng quấn lấy nàng, lẩn
quẩn không rời.

Manh Phù Dao trèo lên ngọn buồm cao chót vót, ở trên đỉnh của cánh

buồm ngắm nhìn về hướng xa xăm. Nàng không biết nên nhìn về hướng
nào, cũng như nàng không biết mình đã đánh mất thứ quan trọng thế nào.
Thứ đó quan trọng như thế, vậy nên khi mất đi, nàng không lúc nào không
cảm thấy trái tim như thiếu mất một khoảng, rồi bị gió biển mặn mòi thả
sức lùa vào, đau rát vô cùng.

Trong nỗi đau ấy bỗng nhiên nàng càm thấy trống vắng, sóng biển không

ngừng gột rửa, gõ vào trái tim mất mát của đêm tĩnh lặng, khiến tâm trạng
chua xót dâng tràn.

Nàng loáng thoáng nghe thấy hắn nói:

"Phù Dao, kẻ dũng cảm không sợ khóc."

Đúng vậy, kẻ dũng cảm không sợ khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.